Đại phu được mời đến từ đầu đến cuối đều không thể đến gần Hạ An Tiệp được, tiếng thét chói tai rợn cả tóc gáy truyền khắp mọi ngõ ngách trong Hạphủ, làm cho lòng người hoảng sợ.
Hạ Hinh Viêm ngồi ở bên cửa sổ, lắng tai nghe tiếng thét chói tai trong viện, khẽ nhếch miệng: "Ngươiđã làm cái gì?" Chỉ một đêm ngắn ngủi làm thế nào lại khiến Hạ An Tiệptrở nên như vậy? Thương tổn trên mặt nàng cũng không giống như là do bịđánh mà tạo thành.
"Chuyện gì ta cũng chưa làm." Dập Hoàng thản nhiên cười nhạt.
Nghe ý tứ của Dập Hoàng rõ ràng là hắn chẳng hề muốn nói thêm, Hạ Hinh Viêm cũng không hỏi tiếp.
"Dập Hoàng, tại sao lại giúp ta?" Đáp án này mới là điều mà Hạ Hinh Viêmmuốn biết. Ở trong thế giới của nàng cho tới bây giờ sẽ không bao giờ có người lại vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, bị ức hiếp, chỉ cóchính mình đi đòi lại. Nhiệm vụ không hoàn thành, chờ đợi chỉ có trừngphạt. Cho nên, nàng liều mạng huấn luyện, không biết chính mình đangmong đợi điều gì, cứ như vậy mà cố gắng, không có mục tiêu nỗ lực.
"Đã ngốc sẵn rồi, nếu giờ lại bị ức hiếp đến loạn não, làm sao có thể đưata đi tìm thứ ta muốn?" Dập Hoàng nhìn thẳng vào Hạ Hinh Viêm, nghiêmtúc nói ra.
Rầm một tiếng, Hạ Hinh Viêm trực tiếp ngã từ trên ghế xuống.
"Ngươi làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon?" Tên đầu sỏ nào đó còn cố ý ra vẻ vô tội đi quan tâm.
"Ngươi..." Hạ Hinh Viêm tức giận đến muốn hộc máu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngut-troi/101508/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.