Chương trước
Chương sau
Edit: Tinh Linh
“… Hạ Hinh Viêm, ngươi cũng không tự nhìn xem bộ dáng lôi thôi của mình, mặt mũi của Hạ gia đều do ngươi mà mất hết, nếu Nghiêm đại ca xảy ra chuyện gì, ngươi cho dù có mười cái mạng cũng không đủ trả đâu!”
Thanh âm huyên náo ồn ào không ngừng vang lên bên tai, so với con gà bị cắt tiết còn muốn chói tai hơn.
Nằm trên giường là một nữ tử nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch so với người chết không khác là bao, mặc dù quần áo đẹp đẽ quý giá, nhưng lại nhăn nhúm, đôi chỗ còn dính phải bùn đất, lộ vẻ lôi thôi.
Nàng thế nhưng trọng sinh?
Không ngờ rằng nàng giết người vô số thế nhưng còn có cơ hội trọng sinh, ông Trời đối với nàng tốt vậy sao?
Hạ Hinh Viêm là tên thân thể này, đại tiểu thư của một đại gia tộc trong Y Lạc thành, đã không còn mẫu thân để che chở cộng thêm tư chất không tốt nên thường xuyên bị đàn thê thiếp của phụ thân hành hạ.
Đến thời thiếu nữ hoài xuân, ái mộ thiếu thành chủ kinh tài tuyệt diễm – Nghiêm Cảnh thủ, hôm nay biết được thiếu thành chủ tổ chức yến hội, Hạ Hinh Viêm lập tức cầm lễ vật tốt nhất mà mình có được trông mong chạy tới, nào biết đâu rằng nàng ăn mặc lôi thôi lếch thếch đột nhiên xuất hiện, làm cho Nghiêm Cảnh Thủ cả kinh trực tiếp theo bản năng phòng vệ — một cước đem nàng đá lên trên cây.
Hạ gia trước mặt các gia tộc mất hết thể diện, oán hận đưa nàng trở về.
Vừa nhớ đến ánh mắt cười nhạo của tiểu thư ở các gia tộc khác, cả người Hạ An Tiệp liền khó chịu, vì sao nàng lại có một tỷ tỷ vừa lôi thôi lỗ mãng vừa không có đầu óc chứ?
“… Ngươi rốt cuộc có đầu óc hay không? Yến hội lần này là để thiếu thành chủ tuyển thê tử, ngươi tự nhiên chạy tới phá đám, còn ăn mặc bẩn hề hề, ngươi không biết xấu hổ, nhưng Hạ gia chúng ta còn không muốn bị mất mặt đâu! Ngươi…”
“Câm miệng!” Một tiếng quát sắc bén vang lên làm cho Hạ An Tiệp cả kinh, lời nói chưa hết đành nuốt lại vào miệng, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm người phát ra âm thanh.
Nàng ta dám bảo nàng câm miệng?
Hạ Hinh Viêm chậm rãi mở mắt ra: “Nói đủ rồi chứ? Nói đủ rồi thì lập tức đi ra ngoài.”
Hạ An Tiệp ngẩn người, lập tức hoàn hồn lại, nàng ta dựa vào cái gì dám ra lệnh cho nàng?
“Hạ Hinh Viêm, ngươi tự cho mình là ai chứ?” Hạ An Tiệp cất cao thanh âm, tựa như là cẩu bị dẫm phải đuôi.
“Đương nhiên là tỷ tỷ của ngươi, Hạ gia đại tiểu thư.” Hạ Hinh Viêm đứng dậy, đi về phía Hạ An Tiệp.
Theo mỗi một bước chân của nàng, khí thế trên người vô hình càng ngày càng tăng, tích tụ nên áp lực cường đại, Hạ An Tiệp đột nhiên cảm thấy trong lòng thực khó chịu, cực kì không thoải mái.
Không kìm lòng được muốn lẩn trốn Hạ Hinh Viêm, bước chân nhấc lên, lui về phía sau hai bước.
“Đi ra ngoài.” Hạ Hinh Viêm đúng lúc quát lớn một tiếng, Hạ An Tiệp hốt hoảng chạy trối chết, thẳng đến khi đã chạy ra ngoài phòng nàng mới thoát khỏi áp lực khiến người ta hít thở không thông kia, bắt đầu hổn hển thở dốc lại.
Lòng còn run run vỗ vỗ ngực, sợ hãi quay đầu nhìn cửa phòng của Hạ Hinh Viêm, thật đáng sợ, vừa rồi còn tưởng rằng chính mình sẽ chết ở trong đó.
Ân?
Bàn tay đang vỗ ngực đột nhiên dừng lại, Hạ An Tiệp lúc này mới phản ứng lại, bản thân mình làm gì phải sợ Hạ Hinh Viêm?
“Nhị tiểu thư, lão gia cho tìm người ạ!” Thanh âm cung kính của nha hoàn vang lên vừa vặn giải vây giúp Hạ An Tiệp, mắt vẫn nhìn cửa phòng của Hạ Hinh Viêm, trong lòng tự an ủi nghĩ.
Nàng không phải sợ Hạ Hinh Viêm mà là phụ thân đang có việc tìm nàng.
Trong phòng Hạ Hinh Viêm gãi gãi đầu, trong đầu là trí nhớ kế thừa từ chủ nhân thân thể này, nhưng nàng còn có chút không quá thích ứng, nhất là chẳng biết tại sao trong đầu nàng chỉ tràn ngập hình ảnh của một nam tử tuấn mĩ — Nghiêm Cảnh Thủ.
Hai mươi tuổi đã là cấp chín linh sĩ, ở đây là thế giới lấy linh lực làm chủ, cấp bậc linh lực quyết định địa vị của một người.
Nghiêm Cảnh Thủ là một trong những người trẻ tuổi nổi bật nhất ở Y Lạc thành, hơn nữa hắn còn là thiếu thành chủ, sau lưng có thế lực cường đại, ngày sau muốn cấp bậc linh lực tăng lên so với người bình thường dễ dàng hơn rất nhiều.
“Linh sĩ.” Hạ Hinh Viêm vuốt cằm, căn cứ theo trí nhớ trước đây, nàng hình như là một linh sĩ gần đột phá cấp năm mà chỉ cần ra đường là đâu đâu cũng bắt gặp, căn bản là không có linh lực siêu phàm gì, khó trách bị người trong gia tộc khinh thường.
Như vậy không thể được a.
Hạ Hinh Viêm giơ hai tay lên trước mặt, dùng sức nắm chặt, không có thực lực làm sao có thể hảo hảo sống sót?
Bàn tay từ trong lòng lấy ra một hộp gấm, cách một tiếng, bên trong là vật gì đó được bao lại bằng tơ lụa, cẩn thận mở ra từng lớp lụa mỏng cuối cùng hiện ra một viên tinh thạch xinh đẹp, hoa văn tinh tế, mỹ lệ không nói nên lời.
Đây là thứ mà “nàng” muốn tặng cho Nghiêm Cảnh Thủ.
“Nha đầu ngốc, nam nhân kia không đáng để ngươi coi trọng.” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng mỉm cười, ngón tay khẽ động, đem hộp gấm đóng lại, cất kĩ.
“Tình huống hiện tại không quá tốt a.” Hạ Hinh Viêm cảm thán, nàng hiện tại thật sự là tứ cố vô thân, “Ai… Phiền toái.”
Nàng vốn là một người rất lười, bây giờ lại muốn nàng đối mặt với tình huống phức tạp như vậy, phải giải quyết rất nhiều vấn đề, thật sự là làm trái bản tính của nàng.
Bất quá, nếu đã ở trong thân thể này, nàng cũng không thể không làm một ít việc.
“Đại tiểu thư, lão gia gọi ngươi.” Nha hoàn lại tới truyền lệnh, thái độ hoàn toàn bất đồng so với lúc nãy khi thỉnh Hạ An Tiệp, cho dù nàng ta là đại tiểu thư thì thế nào?
Không có núi dựa vào, lại không có thực lực thì đại tiểu thư có khi còn không bằng cả một hạ nhân.
Nghĩ đến đây, nha hoàn lại bổ sung một câu: “Thiếu thành chủ đến đây.”
Nói xong, hai gò má mất tự nhiên nổi lên ửng hồng.
Nữ tử nào mà chẳng có chút tư xuân, nhất là khi đối mặt với một nam tử kinh tài tuyệt diễm như vậy.
Thiếu thành chủ là đối tượng ái mộ của nữ tử toàn thành, nhưng không phải nàng ghen tị mà cố tình hạ thấp đại tiểu thư nhà mình, mà chỉ bằng bộ dáng lôi thôi cả ngày của đại tiểu thư, làm sao có thể xứng đôi với thiếu thành chủ.
Lần này thế nhưng còn lỗ mãng khiến thiếu thành chủ bị kinh hách, thật sự là đáng chết.
Thiếu thành chủ không hổ là thiếu thành chủ, quả thật rất phong độ cư xử đúng mực, cho dù là vậy vẫn đến tận cửa thăm đại tiểu thư, thật không biết đây là phúc khí mấy đời của đại tiểu thư.
Hạ Hinh Viêm nhìn vẻ mặt khinh thường của nha hoàn đứng trước mặt mình, nhẹ nhàng nở nụ cười, môi đỏ mọng khẽ mở, chậm rãi phun ra hai chữ: “Không rảnh.”
Hai chữ lạnh như băng trực tiếp đem nha hoàn đang đắm chìm vào mộng mơ tương tư cả kinh mà tỉnh táo lại, bất khả tư nghị* nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
* Bất khả tư nghị: khó tin, không thể tưởng tượng nổi.
Kinh hãi lần này khiến nha hoàn ngay cả ba chữ đại tiểu thư thứ bậc phân biệt đều quên kêu.
“Đi ra ngoài.” Hạ Hinh Viêm cũng không có thời gian rảnh rỗi cùng một cái nha hoàn lãng phí võ mồm.
Khí thế đã từng rèn luyện giữa ranh giới sinh tử mỏng manh, há một cái nha hoàn có thể chống lại?
Nhìn nha hoàn nghiêng ngả lảo đảo chạy đi, Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng nở nụ cười, nếu người đáng ghét đã rời khỏi, nàng cũng nên lo chuyện của mình thôi.
Nha hoàn bị Hạ Hinh Viêm dọa chạy, tới ngoài sân mới phản ứng lại, nàng tại sao lại sợ đại tiểu thư?
Hừ, thiếu thành chủ đến thăm, nàng ta thế nhưng không nể mặt mà từ chối quả thật là không biết xấu hổ.
Nàng liền bẩm báo hết thảy chi tiết, để xem lão gia giáo huấn nàng ta như thế nào.
Thiếu thành chủ là người có thể đắc tội sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.