"Thủ trưởng..."
Choáng váng bị Phó Vũ Hiên dẫn ra cửa, lúc đi vào cửa phòng ăn, chân Trần Thủy Mặc vẫn mềm nhũn.
Sắc trời cũng chưa quá tối, Trần Thủy Mặc nhìn ngôi sao nhỏ trên cầu vai Phó Vũ Hiên, bỗng dưng có kích động muốn lấy hai ngôi sao xuống! Nếu như anh chỉ là một quân nhân bình thường thì cô cũng không đến nỗi phải đối mặt với "sự kiến lớn" như thế này!
"Sao thế?" Phó Vũ Hiên xoay người đi mấy bước đến trước mặt Trần Thủy Mặc, gương mặt vốn là nho nhã lạnh nhạt hiếm khi lộ ra mấy phần vui vẻ cùng mong đợi.
"Em… Hay là về thay bộ quần áo đi! Cũng xứng với anh một chút!" Nói xong, Trần Thủy Mặc muốn xoay người đi về.
"Trần Thủy Mặc..."
Giọng Phó Vũ Hiên không lớn, nhưng lại khiến bước chân Trần Thủy Mặc như cố đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.
"Thủ trưởng..." Trần Thủy Mặc nghe lời như mèo nhỏ bị hoảng sợ, mắt to tròn chuyển một vòng, chỉ thiếu lo lắng nhe răng về phía anh thôi.
"Đừng căng thẳng!" Phó Vũ Hiên nói không được mấy lời an ủi người khác, ngược lại rất muốn gõ đầu Trần Thủy Mặc một cái, sợ là vẻ mặt vô tội của cô nhóc làm anh không thể thực hiện được rồi. Nếu như có thể, dĩ nhiên anh cũng hi vọng mình có thể giống như Trần Thủy Mặc ngày hôm đó, vỗ ngực, lời thề son sắt nói "có em ở đây, anh đừng căng thẳng". Chỉ là, lời như thế, anh không nói ra khỏi miệng được.
Trần Thủy Mặc rên rỉ trong lòng, lại vội vàng tự động viên mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguong-vong/61721/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.