Phó Vũ Hiên ôm Trần Thủy Mặc trước người, hai người vẫn đang môi lưỡi quấn quít từ từ dời đến phòng ngủ. Ngửa mặt ngã lên giường, Trần Thủy Mặc bị phía trước ép tới rên lên một tiếng, hai thân thể da thịt trơn nhẵn nóng rực đàn hồi trên tấm ga giường tơ lụa mềm mại hơi lạnh của chiếc giường khăn làm cô run rẩy một hồi.
Trên người bị đè ép bởi người đàn ông không tính là dịu dàng đã cởi hết tất cả, mà trên da thịt trắng noãn cũng bởi vì động tác thô bạo thỉnh thoảng của đối phương mà tạo nên vài vết bầm mê hoặc.
Thấy trên người mình đã trần trụi mà Phó Vũ Hiên vẫn một bộ quần áo chỉnh tề nên Trần Thủy Mặc không cam lòng. Cô nheo mắt lại cũng không biết đột nhiên sức lực từ đâu tới, đưa hai tay ra đè thắt lưng Phó Vũ Hiên cùng lật người sang phía bên phải, trở người ngược lại chiếm vị trí có lợi phía trên.
"Thủy Nhi?"
Phó Vũ Hiên dùng giọng nói thô ráp không biết từ bao giờ gọi tên Trần Thủy Mặc, cô lại giống như ngoảnh mặt làm ngơ ngồi ở trên người anh, trên cao liếc nhìn anh.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ nghe tiếng hai người thở dốc dồn dập liên tiếp nhau.
Đột nhiên Trần Thủy Mặc cười một tiếng tràn đầy mê hoặc, híp đôi mắt một cái, khóe mắt khẽ xếch lên, đôi môi bị hôn có chút sưng đỏ đỏ ướt ướt, lộ rõ vẻ phong tình vạn chủng. Giờ phút này cô mới chính thức giống như một yêu tinh hoặc là hồ ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguong-vong/3148450/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.