Đầu óc của Thẩm Nghi Du hoàn toàn trống rỗng. 
Cậu hoảng hốt, ngờ vực, lúng túng, ngừng thở.  
Trước khi cậu kịp phản ứng, màn hình điện thoại phát sáng, cậu nhận được điện thoại của bố. 
Thẩm Nghi Du hồn bay phách lạc nghe máy, gọi một tiếng “Bố”, trong tiếng gọi còn mang theo run rẩy. 
“Nghi Du”, dường như bố không phát hiện ra, ông nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay có khoẻ không?” 
Thẩm Nghi Du nói: “Vẫn tốt ạ.”, bố liền hỏi: “Mấy ngày nay con có liên lạc với mẹ không?” 
“……” Thẩm Nghi Du dừng lại, hiểu ra hàm ý của bố, trả lời chậm rãi: “Không ạ.” 
Tháng trước, khi đi thủ đô, cậu quả thực có nhắn tin cho mẹ, nhưng mẹ không hồi âm, vậy không tính là có liên lạc với nhau. 
“Thế à?” Bố nói: “Gần đây có thiếu tiền không?” 
Thẩm Nghi Du cau mày, chốc lát sau mới trả lời: “Không thiếu.” 
“Không phải còn khoản nợ mua xe sao” Bố mỉm cười nói: “Lát nữa bố bảo trợ lý chuyển một khoản cho con.” 
Thẩm Nghi Du nói: “Không cần đâu ạ.”, bố không trả lời, ông khách sáo với cậu một lúc rồi nói: “Thực ra không thích phụ nữ thì thôi vậy. Phía mẹ con bố sẽ nói đỡ, nhưng trước khi mẹ con đồng ý thì cố gắng thấp điệu (1) nhé.” 
(2) Thấp điệu: sống giấu mình, không bộc lộ tài năng, khả năng của bản thân, từ tiếng anh slang là low-key ấy =)) dạng sống khiêm tốn, không khoa trương, không khoe khoang, show off.  
“Người phụ nữ con chạm mặt lần trước là bạn học của bố. Khi cô ấy xuống lầu thì bị trật chân, vì vậy bố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-xinh-dep/1801812/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.