Bỗng chốc, tiếngchuông điện thoại Chung Thành nổi lên, vừa thấy dãy số, đầu tiên cô liếc mắt xem thường một cái, mới bắt máy, nhưng giọng nói cũng là vô cùngcẩn thận tôn trọng.
“Xin chào, Chúc tổng…… Phải…… Đang dùng cơmvới Thất Thất…… Vừa ngồi xuống không lâu, món ăn còn chưa đủ hết…… Được, chút nữa gặp.”
Chúc Kì Trinh thấy cô cúp điện thoại, vì thế hỏi: “Lúc này anh trai tớ tìm cậu để làm gì?”
“ Nhân công giá rẻ sử dụng hết mức, ngoại trừ tăng ca còn đưa thức ăn!”
“A? Cậu phải đi?” Chúc Kì Trinh biết vậy nên khẩn trương, mặc dù không khívừa rồi không tệ, nhưng mà giữ cô cùng Trịnh Hân Ngạn một mình một chỗ,cô cũng không dám chắc chắn còn có thể chậm rãi mà nói.
“Uh,”Chung Thành nhìn Chúc Kì Trinh vẻ mặt giống như cầu xin, cười khổ mànói: “Muốn trách thì trách nhà các cậu lột da người đi, toàn ngườicuồng công việc cả.”
“Vậy…… Chúng ta cùng đi đi!” Chúc Kì Trinhkiên trì nói ra lời này, nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn Trịnh HânNgạn một cái, cô biết hiện tại đối phương nhất định không để lộ biểucảm.
Không ngờ Chung Thành lại nói: “Đồ ăn còn chưa có mang hếtlên, mọi người lát nữa ăn nhé!” Cô rất rõ nếu cứ đi như vậy, Trịnh HânNgạn nhất định cực kỳ đau lòng. Tuy rằng hiện tại Thất Thất đã cùng Đông Phương Càn kết hôn, thế nhưng trong trái tim của cô vẫn hướng về TrịnhHân Ngạn bên kia. Cho dù biết hai người bọn họ ở cùng một chỗ là vôvọng, nhưng cô hiểu trong lòng Trịnh Hân Ngạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-truong-quan/3100461/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.