Đông Phương Càn lười biếng tựa vào đầu giường, xem tin tức trên ti vi, hútthuốc. Chúc Kỳ Trinh tội nghiệp đứng ở một bên, trong lòng đã mắng chửiĐông Phương Càn hơn vạn lần. Mặc dù tư thế hiện tại của cô không đúngtiêu chuẩn, Đông Phương Càn cũng không còn tính toán quản cô nữa, nhưngchỉ cần cô hơi động đậy một cái, Đông Phương Càn liền cảnh giác nghiêngđầu trừng cô.
Bắp chân cô đã sớm không còn cảm giác, mí mắt nặngtrĩu, ban ngày bận rộn chạy cả một ngày, đã sớm cực kỳ mệt, hiện tại vừa phải đứng lại vừa phải đứng hơn một tiếng, cô cảm thấy là thân thể củamình đã đến giới hạn, vì vậy giả bộ đáng thương nói: "Báo cáo thủtrưởng, tôi. . . . . . Tôi sắp té xỉu rồi!"
"Xỉu chứ không ngã.Dám giả bộ bất tỉnh tôi sẽ để cô đứng cả tối nay." Ánh mắt Đông PhươngCàn không hề chuyển động, nhìn chằm chằm TV chậm rãi nói.
Chúc Kỳ Trinh cực kỳ tức giận, lớn tiếng nói: "Anh thế này là bạo lực gia đình, hành hạ thể xác! Tôi muốn tới quân khu anh báo cáo với lãnh đạo anh,tôi. . . . . . Tôi đi tố giác với ông nội, còn cả cha của anh nữa!"
"Ông nội với lão gia tử (nhà Đông Phương rất kỳ quái, không ai kêu ba, đềugọi lão gia tử) khẳng định rất vui vì tư thế đứng của cô so với trướckia tốt rồi, tố cáo với người nhà tôi cũng vô dụng."
Cô giống như đột nhiên nghĩ đến, vội hỏi: "Mẹ anh cũng bị ba anh lần lượt phạt như vậy sao?"
Đông Phương Càn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-truong-quan/3100445/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.