Nói đoạn ông lại mócđiện thoại di động từ trong túi ra, động tác chậm chạp quay số điệnthoại, sau khi kết nối được giọng điệu liền thay đổi đột ngột, hoàn toàn không giống như bộ dạng vừa mới gầm hét người khác, vui vẻ nói: "Tiểutử thối, lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho ông, không coi trọngcái ông già này phải không?"
Thanh âm trong điện thoại lọt rangoài, tất cả mọi người có mặt đều nghe được rõ ràng. Chỉ nghe ĐôngPhương Càn nói: "Ông nội, ông lại đem cháu đích tôn của ông ra trêu đùa! Mắt cháu chính là không tròng, cũng không dám không để mắt tới ông a!"
Chúc Kỳ Trinh giật mình, nghĩ thầm, a! Cái mặt cá ươn cũng biết nói lời nịnh hót?
Ông cười vui cởi mở nói chuyện với Đông Phương Càn một lát, đột nhiên lờinói xoay chuyển, nghiêm túc hỏi: "Nha đầu Chúc Kỳ Trinh kia bây giờ đang ở trong nhà ta, cô ta nói có bỏ quên đồ ở đơn vị cháu, có chuyện nàysao?"
"Thứ gì?" Đông Phương Càn trực tiếp hỏi không chút do dự.
Ông cụ liếc nhìn Chúc Kỳ Trinh, cô sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,cảm thấy ông cụ đang thử dò xét mình có đúng thật là đã đi tìm ĐôngPhương Càn hay không, vẫn may câu nói dối của mình gắn nửa hư nửa thực,bằng không câu nói làm lộ chuyện còn không biết sự thông minh của ông cụ sẽ trừng trị mình thế nào!
"Không quan trọng, thôi bỏ đi. Đúng rồi, nha đầu kia làm loạn muốn từ hôn, chuyện này cháu biết chứ? Cháu thấy thế nào?"
Đông Phương Càn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-truong-quan/3100437/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.