Chúc Kỳ Trinh nhìn lại theo hướng cậu ta chỉ, bộ quân phục rằn ri cùng mộtmàu xanh lá cây, căn bản không phân biệt được ai với ai, trong đó có một nhóm người đang chạy, lúc chạy đến hướng của bọn họ, cô liền bước tớinghênh đón, cậu chiến sĩ thấy thế vội vàng chạy nhanh lên phía trước cô, đứng nghiêm chào: "Báo cáo Liên Trưởng!"
Lúc này từ trong nhómngười đó một dáng người cao to mới bước ra, "Chuyện gì." Không giống như câu hỏi, trái lại giống như khẳng định.
"Vợ chưa cưới của ngài tìm đến, nói có chuyện gấp, tôi dẫn cô ấy tới."
Chúc Kỳ Trinh đã sớm chạy đến trước mặt anh, nghe lính gác nói như vậy, lập tức gật đầu.
Đông Phương Càn liếc nhìn Chúc Kỳ Trinh, quay lại quát lớn với lính gác:"Liều lĩnh, không biết tôi bây giờ đang làm gì sao? Lớp trưởng của cáccậu không dạy cậu sao? Mau dẫn người vào trong phòng tôi đi." Nói xongxoay người rời đi.
Chúc Kỳ Trinh không nghĩ tới việc anh căn bảnkhông để ý đến mình, trong bụng quýnh lên, kéo cánh tay của anh nói:"Đông Phương Càn, tôi có việc muốn nói với anh, anh đồng ý với tôi xongtôi lập tức đi ngay, tuyệt đối không trì hoãn việc huấn luyện của anh."
"Lập tức trở về cho tôi." Lửa giận của Đông Phương Càn đã có chút lên cao,trước mặt binh lính của mình, tuyệt đối không cho bất kỳ chuyện mất uyphong nào xảy ra.
"Không cần không muốn, anh hứa với tôi xong tôi mới trở về!" Chúc Kỳ Trinh thét lên, cả đêm mệt mỏi khổ cực, cảm giácsợ hãi trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-truong-quan/3100427/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.