Gần một tuần kể từ lần tôi gặp một cái nguy hiểm mà tôi còn không chắc là nó nguy hiểm kia, hình phạt của bố vẫn được áp dụng như cũ mặt dù lòng tôi có bao nhiêu bất mãn. Không có kẹo, không tiền tiêu vặt, không tự do.
...không lại mơ về người kia nữa.
Tuy rằng đây nên gọi là một tin tốt hay gì đó đại loại vậy. Không có giấc mơ kia thì mỗi sáng tôi sẽ không dậy trễ, cũng không cần lo sợ tôi sẽ không tỉnh dậy được khỏi giấc mơ ấy mặc dù tôi cũng không thấy sợ cho lắm.
Mà, tôi cũng không cần nằm bất động trên giường nhấm nháp cảm giác mất mát đau khổ sau mỗi giấc mơ như kia.
...hoặc là có?
Ừ, đúng rồi đấy. Tôi đang nằm bất động ở phòng mình với một tâm trạng trống rỗng bất lực đây này.
Nhưng ít nhất thì tôi sẽ không dậy trễ. Chà, có lẽ đó là tin tốt duy nhất của tôi trong tuần này.
5 giờ 40 phút
Cuối cùng chiếc đồng hồ báo thức vô dụng này có thể gọi chủ nhân nó thức dậy đúng giờ, mà có lẽ là người đó chỉ đang chờ một mốc thời gian thích hợp để rời giường chăng?
Với tay tắt đi tiếng chuông báo thức. Tôi chậm rãi thực hiện cái công việc cần làm vào buổi sáng. Cứ từ từ thôi, dù gì tôi cũng thức sớm mà.
Tôi đi xuống bếp tìm đồ ăn sáng. Bố tôi vẫn đang đứng ở bếp, mùi trứng chiên đánh thức khứu giác tôi.
"Chào bố."
"À, chào con? Chờ bố vài phút."-bố tôi có vẻ không quá quen với việc tôi thức sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-trong-mong/957103/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.