“Oẹ ọe..ọe” Tôi cảm tưởng như mình đã ói ra toàn bộ nội tạng sau khi đi cái tàu lượn siêu tốc kinh hoàng kia.
Nhìn bữa trưa sang chảnh mà khó khăn lắm mới được tiểu mĩ thụ keo kiệt kia bao trôi theo dòng nước, tôi xót hết cả ruột. Sau khi rửa mặt, súc miệng xong, tôi mới cảm giác được mình khá hơn một tí. Đến khi tôi đi ra thì thấy Boss Khải đang ngồi dưới gốc cây, đầu gục xuống bàn, tôi bước lại lay lay anh ta.
“Nè! Anh không sao chứ?”
Anh ta ngẩng mặt khuôn mặt tái nhợt lên nhìn tôi:
“Tôi chóng mặt quá!”.
Tôi rút khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán cho anh ta:
“Để tôi đi mua nước cho anh, sau đó chúng ta tiếp tục nhé”.
“Tiếp tục gì nữa?”
Thấy tôi chỉ vào “Lâu đài kinh dị” kế bên thì khuôn mặt vốn đã tái của anh ta, nay lại càng trắng bệch.
Chúng tôi chơi thêm vài trò mạo hiểm nữa thì trời sụp tối, hôm nay tôi và Thiên Khải la hét cả buổi nên cả hai cũng đã bắt đầu thấm mệt, dù vậy tôi thấy tinh thần anh ta có vẻ được giải tỏa đôi chút, đôi mắt sáng lấp lánh hay nhìn tôi cười khiến trái tim tôi cứ ngứa ngáy không yên.
“Bây giờ chúng ta về sao?” Boss Khải hỏi giọng có đôi phần tiếc nuối.
“Không!Bây giờ mới là bắt đầu tiết mục chính”.
“Là sao?”.
“Đi rồi sẽ biết”.
Tôi dẫn anh ta đến một quán ăn, chọn một bàn gần góc khuất, ấn anh ta ngồi xuống.
“Cho hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-la-nam-phu/2844061/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.