Lên chuyến bay đi Huế đột xuất mà Hàn Lâm thấy lo lo. Anh sợ cô trừng mắt quát vào mặt anh: “Đã bảo thấy em bận thì tránh xa!” 
Lúc đó chắc anh phải ngồi thảm ở sân bay để đợi chuyến trở về. 
Nhưng không! 
Khi thấy anh gọi đến từ sân bay, Khánh Linh thật không dám tin vào mắt mình. Cô cười toe toét, hỏi lại: “Có thật anh đang ở Huế không?” 
“Ừ! Anh đi công tác!” 
Từ điểm tham quan di tích, cô vội vàng xin phép rồi bắt taxi đi đón anh. 
Mới cách xa có mấy ngày mà khi trông thấy anh, cô mừng như trẻ con chờ mong mẹ đi xa về. Cô dang tay phóng luôn lên ôm lấy cổ anh cười như nắc nẻ. 
“Hàn Lâm! Em nhớ anh lắm!” Cô hôn khắp mặt mũi anh. 
“Anh cũng nhớ em!” 
Nỗi nhớ nồng nàn không thể giải tỏa bằng một nụ hôn. Và cái gì đến cũng đến. 
Trong căn phòng VIP một khu nghỉ dưỡng có một đôi bóng ôm nhau sát sao, khăng khít. 
“Khánh Linh! Mình cưới nhau nhé em? Anh chịu không nổi nữa, anh chớt mất!” Hàn Lâm vừa đá mạnh cánh cửa phòng vừa hôn nàng từ ngoài cửa hôn vào. Giờ khắc này, tay anh nó không còn nghe lời anh nữa. Tháo chạy làm càn lung tung trên khắp cơ thể cô. 
Một con bọt biển sao chống đỡ nổi trước sự vây hãm của tám xúc tu con bạch tuộc. Cô dần dần trôi theo vòng ôm của nó. Để mặc mấy xúc tu muốn làm gì thì làm. 
Từng cúc áo được cởi bỏ. Từng món 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-la-avatar/3491122/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.