Lỡ sức tán hơi mạnh. Thấy đôi môi gợi cảm của anh chảy máu, Khánh Linh cũng xót. Đôi mắt bồ câu áy náy nhìn vào đôi mắt sói hơi hờn của anh. Cô tự nhiên thấy buồn cười: “Ai biểu tay anh hư!”
“Tay hư sao em không đánh nó?”
Cô cười hì hì đưa tay lau khóe miệng dính máu, nịnh nọt lấy lòng: “Ừa ha, sao em ẩu thế không biết! Thôi anh đừng giận em nha! Người ta lỡ chứ đôi môi này lở loét em cũng tiếc lắm!”
“Không bịa đấy chứ?” Anh lườm.
Khánh Linh đưa ngón trỏ lướt nhẹ lên bờ môi vừa tô màu đỏ tự nhiên. Cô nói lời tận đáy lòng: “Tiếc thiệt mà! Không tin em có thể chứng minh!” Cô bất ngờ nhón chân, ôm lấy cổ anh, thầm thì vào tai: “Môi anh…hôn ngon lắm!”
Năm từ khen tặng đó bay vào tai Hàn Lâm. Khiến chút hờn vừa đậu xuống cõi lòng lập tức bốc hơi bay sạch. Theo tiếng khen của ai kia, dù thừa biết phần nhiều là bịa lấy lòng nhưng anh vẫn vui mừng.
Hàn Lâm ơi Hàn Lâm! Mày lại ăn quả lừa của con nhóc.
Chịu thôi! Biết sao giờ? Ai biểu anh quá yêu người ta!
Anh choàng tay kéo sát con bọt biển mềm mại vào lòng, cụng trán mình vào trán cô, dán đôi mắt nóng rực vào gương mặt đỏ bừng vì e thẹn.
Da cô mỏng nên chẳng dám nhìn vào đôi mắt đói thèm ăn. Cô dụi đầu giấu gương mặt vào vòm ngực ấm. Hàn Lâm thấy vậy càng khoái. Anh xoa đầu cô, mặt dày dụ dỗ: “Nếu cảm thấy ngon, em ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-la-avatar/3463241/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.