Cửa vừa mở Khánh Linh có cảm giác mình bị hai tia hồng ngoại quét vào. Cô đâu có ngu mà nhìn lại nó cho đui mắt.
Cô nhẹ nhàng để phần ăn lên bàn rồi mời tiếng lấy lòng khách: "Dạ, chúc anh chị ngon miệng."
Giọng con nhỏ rất hay. Trong sáng, âm điệu quyến rũ như tiếng hót chú Sơn ca vào một chiều thu trên cánh đồng quê mênh mông lộng gió. Hàn Lâm rúng động, ánh mắt vì thế cứ dán chặt vào con nhỏ.
Càng nhìn trong lòng anh càng có cảm giác thân quen. Dù thực tế anh chẳng thấy gì ngoài đôi mắt đen láy chạm nhau lúc mới vào. Còn bây giờ, một cái nhìn người ta cũng không có bố thí. Nhưng trực giác anh luôn nhạy bén và dựa vào những phản ứng của cơ thể, anh có thể khẳng định: mình và con nhỏ kia ắc có quen biết nhau.
Nhưng quen như thế nào? Và từng gặp ở đâu? Thì anh bó tay.
Anh đang lục tìm trong kí ức mớ hình ảnh xa xôi mong nhận ra người. Thì bóng cô gái đã lùi ra gần tới cửa phòng. Anh tự nhiên muốn đứng lên gọi lại nhưng trong đầu anh lúc đó liền nhảy ra một avatar. Đó là con bọt biển màu vàng siêu cute. Em ý đôi mắt đượm buồn hờn trách ông chú già chưa gì đã tham thực quên ảo!
Anh không muốn làm buồn lòng avatar anh thích. Bèn thu hồi ý định và thu luôn ánh mắt, không tham lam nhìn gái bậy nữa.
Anh thân xác thì ngồi chơi với anh em mà hồn thì nghĩ đến con bọt biển. Nghĩ đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-la-avatar/3439910/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.