Cảnh sát Lý cởi chiếc áo khoác đen trên người ra, thay đổi một chiếc blouse trắng dành cho bác sĩ.
Kiều Mạch hoảng hốt một chút, cảm thấy đối phương tựa hồ có chút quen mặt.
Chính là vô luận Kiều Mạch nghĩ như thế nào cũng không ra, một tin tức khả dụng cũng không có.
“Đi thôi.” cảnh sát Lý lạnh lùng mở miệng.
Xuyên qua vườn hoa hoang phế cũ nát, qua đám cỏ hôn loạn, Kiều Mạch dưới sự chỉ dẫn của cảnh sát Lý đi vào viện.
Bác sĩ, hộ sĩ đều bận rộn chuyện của mình, trên người cảnh sát Lý mặc áo blouse trắng, có lẽ người ta cho rằng hai người là người nhà, cho nên khi anh ta đưa Kiều Mạch lên lầu đều không ai tiến đến đề ra nghi vấn.
Cứ như vậy, Kiều Mạch cùng cảnh sát Lý thuận lợi tới tầng năm.
Hành lang thật dài, trống vắng vô cùng.
Kiều Mạch rất quen thuộc, nơi này dường như anh đã tới rất nhiều lần.
Âm lãnh, ẩm ướt, trống vắng, sợ hãi đều dùng để mô tả hành lang này.
Hai bên vách tường sơn màu lục sắc, những vách tường loan lổ màu xám đã tróc sơn, không biết từ nơi nào thổi tới một cơn gió, thổi lên hành lang, khi thổi qua người Kiều Mạch, nó như muốn cuốn anh đi.
Lòng bàn tay Kiều Mạch chảy ra mồ hôi.
Hành lang trống trải vô cùng, đế giày đạp lên mặt đất còn phát ra tiếng vang thật lớn, cùng với tiếng vang “Lộc cộc”, như là từ một thế giới khác truyền đến.
Phiến cửa sắt đóng rất chặt, nhưng Kiều Mạch lại cảm thấy có vô số đôi mắt vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-deu-mac-benh-than-kinh/82/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.