Sau khi cảnh sát Lý nói Kiều Mạch mới phát hiện ra.
Anh đã hơn một tháng không lặp lại ác mộng.
Lần cuối cùng gặp ác mộng là khi nào, Kiều Mạch tự hỏi, lần ác mộng đó với anh thật xa xôi, trong trí nhớ của anh, những cơn ác mộng dường như dần biến mất, nếu không phải cảnh sát Lý nhắc tới, anh căn bản là không chú ý tới chuyện này.
Sinh hoạt của anh đã khôi phục bình thường.
Hết thảy, tựa hồ đều là bởi vì Cố Nhan Tân l, bởi vì đối phương đã đến và giải cứu anh từ nơi vực sâu.
“Kiều Mạch?” cảnh sát Lý đánh gãy sự trầm tư của Kiều Mạch.
Phục hồi tinh thần, Kiều Mạch cười: “Thật lâu.”
Cảnh sát Lý trầm mặc sau một hồi lâu: “Là bởi vì Cố Nhan Tân?”
“Đúng.” Kiều Mạch thản nhiên thừa nhận, “Tôi thật biết ơn em ấy, cũng đã tiếp nhận tình cảm.”
“Chúc mừng anh.” cảnh sát Lý nói, “Nhưng anh có suy xét mặt khác không?”
“Tôi không rõ ý của anh.”
“Bệnh của Cố Nhan Tân thật sự tốt?”
“Đã tốt rồi.”
Cảnh sát Lý nhìn thẳng hai mắt Kiều Mạch: “Hiện tại chỉ có hai chúng ta, anh không cần phải dấu diếm cho hắn, cũng không cần nói dối tôi, tình cảm của anh tôi nhìn được. Nhưng hiện tại tôi yêu cầu anh phải tín nhiệm tôi, tôi yêu cầu anh nói ra lời nói thật trong nội tâm, anh thật sự sẽ ở bên hắn?”
Kiều Mạch không rõ ỹ nghĩa của những lời này, nhưng anh đã cảm giác được một chút không kiên nhẫn, cứ việc như thế, anh vẫn gật gật đầu, cười nói: “Đúng vậy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-deu-mac-benh-than-kinh/79/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.