Ngày thứ hai, Kiều Mạch và Cố Nhan Tân ôm nhau tỉnh lại, hai người trao cho nhau cái nhìn đắm đuối, tâm tình lúc này rất tốt.
Mặc kệ thế nào, sau khi trải qua thời điểm tình yêu lung lạc đầy sợ hãi, còn có thể nghênh đón loại tình yêu tốt đẹp mà ngọt ngào như vậy, thật sự đây là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời Kiều Mạch.
Có thể cùng người mình thích tỉnh dậy, cùng đánh răng, cùng rửa mặt, cùng tranh WC, cùng làm cơm sáng…… Đối phương nhìn anh làm cơm sáng, sau đó lại cùng nhau ăn, là một việc vô cùng bình tường nhưng lại rất hiếm xảy ra.
“Em đi làm đây.” Cố Nhan Tân đứng ở cửa lưu luyến chia tay.
“Đi đi.” Kiều Mạch xua xua tay.
“Em thật sự đi đó.” Cố Nhan Tân lưu luyến.
“Ừ ừ.” Kiều Mạch hôn gió.
“Em phải buổi tối mới có thể trở về.” Cố Nhan Tân lưu luyến không thôi.
“…… Không sao, anh chờ.” Kiều Mạch mỉm cười như cũ.
“Em……”
Lời Cố Nhan Tân nói còn chưa hết, Kiều Mạch xách dép lê giơ lên: “Cậu có đi hay không?”
Cô Nhan Tân: “…… Anh quả nhiên chỉ yêu Cố Nhất và Cố Tam, không hề yêu em……”
Kiều Mạch: “……”
“Hu hu mình thật đáng thương……” Cố Nhan Tân ném tập công văn lên trên mặt đất, ngồi xổm ở cửa không chịu đi.
Kiều Mạch: “……”
Cố Nhan Tân lén lút ngẩng đầu nhìn Kiều Mạch: “Anh còn doạ nạt em!”
Kiều Mạch: “……”
Cố Nhan Tân nhặt tập công văn lên, nhanh chân chạy biến đi, vẻ mặt sáng lạn: “Lừa anh đó.”
Kiều Mạch nhìn thật lâu sau đó đóng cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-deu-mac-benh-than-kinh/77/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.