Mỗi một ngày sau đó, khi tan sở tôi liền đến chỗ em thay phần người hộ tá, cùng em ăn cơm, buổi tối sẽ trông cho em ngủ. Rất mệt, nhưng cũng rất hạnh phúc. Nhìn em mỗi ngày tốt lên, từ từ có thể xuống giường đi lại, tôi hưng phấn cực kì, cả ngày ở trong trạng thái tung tăng. Các đồng nghiệp hỏi liệu có phải tôi yêu rồi không, tôi chỉ cười không đáp.
Khoảng hai tuần sau đó, Tôn Dập khôi phục rất tốt, bác sĩ để em làm một số kiểm tra, nếu như an tâm thì có thể xuất viện. Ngày hôm đó tôi xin nghỉ việc, ở bên cạnh em lúc em được khám. Sau khi có kết quả, bác sĩ nói: “Khôi phục khá lắm, các mô phát triển bình thường, chuẩn bị một chút, ngày mai có thể ra viện.”
Lúc vị bác sĩ rời đi, tôi và Tôn Dập ha ha cười to, cười đến xán lạn.
Ba Tôn Dập tìm cho em một viện chăm sóc tốt, ngày em ra viện, bởi vì phải đi làm, không cùng mọi người chuẩn bị đồ đạc cho em, đưa em tới viện chăm sóc. Sau khi hết giờ làm việc, tôi liền chạy tới nơi đó xem em thế nào. Ba em cũng ở đó, bảo rằng chiều hôm sau sẽ quay về. Lúc này em đã có thể đi đứng bình thường, nhưng là vết mổ ở ngực trái khá dài, dấu dao mổ kéo tới dưới nách, nơi đó còn có dây thần kinh hết sức nhạy cảm, ngoại trừ đau, cũng ảnh hưởng đến hoạt động của cánh tay trái nữa.
Y tá ở đây rất mau bảo em tập luyện những bài tập nhỏ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-da-ra-di-mai-mai/73962/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.