Y tá liếc tôi một cái. “Cánh tay bên kia không lấy nổi, dĩ nhiên phải lấy bên này rồi.” Nói xong, lại đâm cây kim vào cánh tay em.
Hôm đó tổng cộng rút máu sáu lần, tôi tưởng như là mình thì sẽ ngất mất. Lúc y tá rời khỏi, chân tôi đã mềm nhũn, vô lực dựa vào tường không động đậy được.
Suốt một ngày tôi và ba của em ở trong bệnh viện, đẩy em trên chiếc xe lăn làm kiểm tra tới kiểm tra lui. Vì đã quen cho nên Tôn Dập nhớ hết phòng khám nào thì ở chỗ nào, chẳng bù cho tôi, vào bệnh viện mà cứ ngơ ra, cái gì cũng không biết, toàn phải chạy loạn khắp nơi.
Bận rộn suốt cả ngày, khi trời tối cũng là lúc em hoàn thành việc kiểm tra, tôi giúp ba em tắm cho em.
Ở trong phòng tắm nhỏ hẹp, tôi cầm vòi hoa sen gội đầu cho em, em vẫn ngoan ngoãn ngồi một chỗ để cho ba kì lưng giúp. Nước làm cho tóc em mềm xuống, dòng chảy theo đó chảy xuống da em, có lẽ là vì nước nóng cho nên làn da vốn tái nhợt bỗng ửng hồng một mảng. Tôn Dập hít vào một hơi, lồng ngực phập phồng. Việc tắm đối với em là khá nguy hiểm, em không được ở trong không gian có hơi nóng lâu. Bởi thế chúng tôi rất nhanh liền tắm sạch sẽ cho em.
Em mới uống thuốc y tá đưa đến, tình trạng của em thực sự không tốt, đến thở cũng rất khổ sở, cả người mềm oặt chống tay lên thành dựa. Tôi cũng không quản tóc em còn chưa khô hết, kéo em tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-da-ra-di-mai-mai/73960/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.