Thời gian càng gần ngày tốt nghiệp thì mọi người càng đôn đáo đi tìm công việc cho mình. Từ khi theo giáo sư làm trợ giảng, chúng tôi cũng được giới thiệu đến làm thực tập ở một công ty và cũng đã ký hợp đồng, cho nên có thể nói là ổn định hơn mọi người một chút…
Nhưng Tôn Dập dường như không thực sự vui vẻ, suốt một thời gian dài trông em luôn buồn buồn, nhiều lần gặng hỏi, mới ấp úng nói, ba em muốn em sang Mỹ du học. Tôi trầm mặc hỏi: “Em có muốn không?”
Em cúi đầu không nói, một lúc lâu mới mở miệng.
“Hạo Nhiên, em dĩ nhiên không muốn cùng anh tách ra. Nhưng mà, bệnh của em khi tới đó có hi vọng chữa được hơn, nếu như tốt hơn, em có thể tự mình làm ra tiền, mời bác sĩ, đi khám bệnh. Dù sao dựa vào ông ấy không phải chuyện lâu dài. Và phải tiêu tiền ông ấy đưa, em cảm thấy căm ghét chính mình.”
Những điều em nói rất có lí, thế nhưng tôi ngoài mặt lại không chấp nhận, nhiều ngày liền không thèm để ý đến em. Em cả ngày đáng thương đi sau lưng tôi, làm những món tôi thích, chọc cho tôi vui cười, ngay cả nói chuyện cũng chú ý đến nét mặt của tôi…Mặc dù cuối cùng chúng tôi cũng làm hòa, nhưng bây giờ nghĩ lại, thái độ dành cho em thời gian đó thật khiến tôi hối hận.
Bình an tốt nghiệp, thuận lợi có được một công việc tốt trong thành phố, Tôn Dập thì bắt đầu nghiên cứu về việc ra nước ngoài. Chúng tôi vẫn ở tại phòng trọ thuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-da-ra-di-mai-mai/73958/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.