Mấy ngày sau đó chúng tôi vẫn cùng nhau như vậy, mỗi ngày ăn ba bữa, lúc rảnh rỗi sẽ nằm đọc sách, nghe nhạc. Thích nhất là buổi ban trưa ngồi ôm em ở bên khung cửa sổ, ánh mặt trời của mùa đông tuy yếu ớt nhưng vẫn ấm áp, lười biếng trải lên người.
Thỉnh thoảng em còn hát cho tôi nghe. Ở em ngoại trừ sức khỏe không tốt, thứ gì tôi cũng thấy tuyệt. Lúc em cất giọng hát, chất giọng hơi khàn mang theo tia trầm ấm, có thể sánh với bất kì một ca sĩ nào.
Qua mấy ngày, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi: "Ba em khi nào về?"
"Yên tâm, bọn họ còn muốn tới Mã Thái, chúng ta lúc đó quay lại trường rồi, cũng sẽ không chạm mặt."
Tôi gật đầu, lại hỏi: "Em có nơi nào thường hay đến không? Dẫn anh đi xem một chút đi."
Em suy nghĩ một chút, bảo "Nơi thường đến cũng chỉ có bar, ngày trước nhà em ở khu khác, nhưng mà cũng chẳng có gì thú vị."
"Sao cơ?" Đột nhiên thấy hứng thú. "Là nơi em ở ngày còn bé sao?"
Em gật đầu. "Ừ, em từ nhỏ lớn lên ở đó, lên trung học mới chuyển tới đây. Khi còn bé thường một mình chạy đến công viên trong khu chơi, nhưng bây giờ không biết có còn công viên ấy hay không, em chưa quay lại lần nào."
Biết Tôn Dập sợ lạnh nên tôi chẳng bao giờ chủ động bảo em ra ngoài cả, nhưng vì đó là nơi em lớn lên, cho nên thực sự muốn nhìn thấy một lần. Thế rồi cứ năn nỉ em mãi, hai chúng tôi lên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-da-ra-di-mai-mai/73956/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.