Chuyện của tôi, có lẽ nên kể đến đây thôi… Những chuyện muốn cùng em thực hiện còn rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ còn lại tôi ở đây.
Sau đó tôi mau chóng trở lại công việc ở công ty, các đồng nghiệp nhìn thấy chiếc nhẫn liền trêu tôi “Lúc nào thì được uống rượu mừng đây? Không chờ nổi ngày nhìn thấy hai người kết hôn rồi.” Tôi lại muốn khóc, cất giọng khàn khản bảo: “Em ấy mất rồi.”
Từ đó về sau không có ai hỏi tôi về em nữa, cũng không đề cập đến việc giới thiệu đối tượng cho tôi. Bọn họ đều biết tôi đã rất yêu, chỉ là tôi yêu một người đàn ông. Thế nhưng tôi biết mình rất yêu em là được rồi. Yêu, yêu em, tình yêu ấy sẽ không thay đổi.
Ba năm, tôi quẳng mình vào công việc, làm việc đến phát cuồng. Tôi sợ phải trở lại nơi đó, nhà của chúng tôi. Bởi mỗi góc đều phảng phất dáng hình em, thế nhưng làm thế nào tôi cũng không tìm nổi em… Tất cả, tất cả, mỗi thứ lặt vặt liên quan đến em, bất chợt nhìn thấy sẽ khiến tôi nhớ em đến cồn cào, hít thở không thông, mà chẳng thể làm gì được. Ngón tay giơ lên không trung, nhưng không tài nào chạm vào làn da lúc nào cũng lành lạnh của em. Chỉ còn lại trống rỗng, không có lấy một chút thanh âm.
Ngồi một mình trong nhà thờ nơi lần đầu tiên em nói yêu tôi, nhè nhẹ chạm tay vào chỗ ngồi bên cạnh, tôi lại ngước lên cây thập giá to lớn, và cầu nguyện…
Thượng đế…
Thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-da-ra-di-mai-mai/2848055/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.