Lại tiếp tục là câu chuyện trên đường đến trường của đôi bạn thân. Mới sáng sớm mà Lâm Tuyết đã rất hào hứng, còn đứng đợi trước khi Phượng Vũ đến.
Mặt khác, cô thấy nhỏ bạn của mình quần áo tươm tất ở cửa liền có nghi vấn:
- Ủa gì đây? Hôm nay Mặt Trời mọc đằng Tây à?
Lâm Tuyết vội kéo tay Phượng Vũ:
- Đi thôi đi thôi. Vừa đi vừa bàn kế!
- Hả? Kế gì cơ?
- Suỵt! Thông tin tuyệt mật!
Khi hai người đi vào con hẻm nhỏ, Lâm Tuyết mới mở lời:
- Nghe đây, từ bây giờ, cậu phải tuyệt đối nghe theo kế hoạch của tớ!
Phượng Vũ cũng tò mò, cô nói nhỏ:
- Kế hoạch gì?
- Cái này gọi là “mê hồn kế”!
- Hả?
Lâm Tuyết nháy mắt:
- Kế này của tớ đảm bảo hay hơn “Ba mươi sau kế” của Tôn Tử! Thế nào ông già kia cũng sẽ rơi vào tay cậu!
- Ý cậu là… anh Phó Thuỵ?
- Ừ! Nhưng trước tiên, cậu phải kiếm cho tớ một người bạn là nam cái đã! Ai đó biết diễn xuất càng tốt!
- Đ- Để làm gì cơ?
- -------------------------------
Một ngày lại yên bình trôi qua. Cổ họng Phó Thuỵ hơi khô rát khi đứng hát cả ngày trong phòng thu. Anh bước vào nhà, để lại màn đêm ở ngoài cửa:
- Khụ khụ.
- Anh hai!
Lâm Tuyết lại y hệt tối hôm qua, chờ sẵn trong phòng khách. Cô chạy ra hướng cửa, để ý thấy cử động của anh hơi uể oải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-so-hai-anh-trai-so-mot/3503379/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.