Mỗi người đứng làm một việc trong bếp, không gian vô tình tĩnh lặng. Cả hai cứ trầm mặc như thế cho đến khi Phó Thụy lên tiếng:
- Mà này, chuyện bồi thường em nghĩ đến đâu rồi?
Phượng Vũ đang rửa táo thì dừng tay. Ánh mắt cô có chút buồn:
- Haizz… em đã nói là không cần anh chịu trách nhiệm gì mà. Hôm đó là em tự nguyện. Anh đừng hỏi nữa.
Cô tiếp tục công việc. Nghĩ thầm, chẳng ngờ trong mắt Phó Thụy, mình lại là kẻ vô liêm sỉ đến thế. Có khi nào anh ấy tưởng mình là người giở trò khiến anh ấy mất kiểm soát để chuộc lợi không?
Mặt khác, Phó Thụy chỉ đang lo rằng cô bé sẽ bị thiệt thòi. Dù chỉ là tình 1 đêm nhưng lỗi là do anh bất cẩn. Anh muốn bù đắp gì đó cho Phượng Vũ nhưng cô cứ luôn miệng từ chối.
Trong đầu mỗi người mỗi lo âu, chẳng ai dám nói ra. Lúc sau, Phó Thụy làm ra một đĩa cơm chiên nhỏ rất thơm và nóng hổi. Anh đặt đĩa cơm lên bàn rồi tháo tạp dề. Lúc chuẩn bị ngồi xuống ăn thì…
- Ái da!
Phượng Vũ kêu lên rồi rụt tay về. Con dao bị thả rơi xuống tấm thớt. Phó Thụy vội đến bên, khi phát hiện tay cô bị thương, anh không nghĩ nhiều mà chạy đi lấy băng cá nhân.
Chàng trai thường ngày vốn điềm đạm trong mắt Phượng Vũ, vậy mà bây giờ vì cô mà bối rối đến thế. Bản thân cô cảm nhận được hơi ấm từ hành động của anh. Trái tim bỗng đập nhanh hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-so-hai-anh-trai-so-mot/3469694/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.