Ba người ngồi trong phòng khách, Lâm Tuyết gật gù nghe câu chuyện. Đương nhiên là bầu không khí rất ngượng ngùng. Phượng Vũ gãi đầu nói:
- Chuyện là vậy đó... tớ... tớ vẫn còn chưa hoàn hồn nên sáng nay không dám tìm cậu ngay...
Vấn đề này thì Lâm Tuyết còn có thể hiểu, nhưng chuyện Phó Thụy qua đêm với một cô gái ngẫu nhiên là quyết định quá bừa bãi. Cô quay ngoắt sang nhìn anh trai mình:
- Này! Nếu không phải là Phượng Vũ mà là một nhỏ khác, có thể anh đã bị kiện rồi đấy!
Giọng của Phó Thụy trầm ấm, nhẹ nhàng đáp:
- Anh biết. Là do anh may mắn mới gặp được em ấy.
Lâm Tuyết nghe đến đây thì nhăn mặt:
- Sao mà sến quá vậy?
Ngay sau đó, đôi mắt cô lập tức sáng lên:
- A! Chẳng lẽ qua một đêm ở cùng nhau, hai người đã nảy sinh tình cảm rồi sao!?
Phượng Vũ bối rối vẫy tay lia lịa, miệng liên tục nói "không có, không có". Nhưng Phó Thụy thì khác, ai ngờ câu nói này lại khiến anh bực bội. Anh đứng phắt dậy, dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh nói với hai cô gái:
- Lỗi là ở anh, bất cứ chuyện gì xảy ra, anh đều có thể chịu trách nhiệm. Thậm chí nếu em làm lớn chuyện, anh cũng có thể cưới em. Nhưng đừng bao giờ mong đợi tình cảm... Còn Lâm Tuyết, trước mặt anh đừng nhắc vấn đề yêu đương. Đừng bao giờ quên rằng "tình yêu là một con dao nguy hiểm".
Sau đó Phó Thụy rời đi, để lại những cảm xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-so-hai-anh-trai-so-mot/3461851/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.