Cáiiiii gìiiiii!?
Lâm Tuyết hét lên, còn nhăn mặt nữa. Cô đứng bật dậy khỏi ghế, tức giận nói tiếp:
- Cậu đừng có mà nói bậy bạ! Đùa giỡn trên danh tiếng của anh tớ như thế à!?
"T-Tớ không đùa... tớ thật sự đang rất rối, cậu đừng mắng tớ..."
Cô quay ngoắt sang nhìn Phó Thụy, mong anh cũng sẽ tức giận mà mắng cho nhỏ bạn không biết điều một trận. Chẳng ngờ anh chỉ ngồi im, đầu gật nhẹ như muốn xác thực câu chuyện của Phượng Vũ.
Lâm Tuyết bàng hoàng:
- Gì vậy anh hai? Anh vừa gật đầu thừa nhận cái gì vậy!?
Tiếng của cô vô tình lọt vào điện thoại, Phượng Vũ hỏi:
"A, anh Phó Thụy đang ở đó sao?"
Lâm Tuyết đang sốc nên có hơi lúng túng, cô vò đầu bứt tai:
- Cậu! Bây giờ cậu lập tức đến đây! Hai người nói chuyện rõ ràng cho tớ!
Rất nhanh, Phượng Vũ đã đến nơi. Trạng thái của cô cũng không tốt hơn Phó Thụy là bao. Có lẽ cả buổi sáng đã dằn vặt rất nhiều về chuyện có nên nói cho Lâm Tuyết biết hay không. Cuối cùng cả hai đều chọn cách thành thật.
Ba người ngồi trong phòng khách, Lâm Tuyết ngồi kế bên anh trai mình và cô bạn kia thì ở đối diện. Một khoảng không im lặng đến đáng sợ.
Cuối cùng Phó Thụy cất tiếng:
- Phượng Vũ... vốn dĩ sáng nay anh muốn nói chuyện rõ ràng với em. Nhưng vừa thức dậy em đã đi mất... anh không có cơ hội giải thích.
Nghe đến đây, Phượng Vũ định trả lời thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-so-hai-anh-trai-so-mot/3461849/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.