Tối hôm đó, Dương Cảnh Duệ mời Lâm Tuyết đi ăn một bữa như lời cảm ơn mấy lần trước đã giúp mình. Đối với anh, cô luôn xuất hiện đúng lúc, như một tia sáng định mệnh lóe lên giữa đường đời tăm tối dài đằng đẵng.
Như bao ngày khác, Phó Thụy vẫn chưa tan làm. Dương Cảnh Duệ phóng chiếc mô tô, không ngần ngại dừng trước cửa nhà Lâm Tuyết. Cô có hơi bất ngờ khi nhìn thấy anh mặc vest. Chưa kịp hỏi gì, anh đã đưa nón bảo hiểm cho cô, rồi chỉ ngón cái ra phía sau ra hiệu "lên xe".
(Truyện chỉ được đăng tải chính thức trên truyentop.net/NovelToon. Nếu xuất hiện trên bất kì web nào khác thì đều là reup không được tác giả cho phép).
Hai người đi đến một nhà hàng không quá nổi bật. Dương Cảnh Duệ cũng ăn mặc rất lịch sự, không "bụi đời" như những lần đầu gặp cô.
Chính vì cách mặc đồ thất thường này của anh, Lâm Tuyết mới vừa nhai thức ăn vừa nói đùa một câu:
- Phong cách của anh cứ thay đổi xoành xoạch làm em chóng hết cả mặt.
Cảnh Duệ cười mỉm đáp:
- Tôi phải mặc như vậy thì người khác mới không nhận ra chứ.
- Hả?
Gương mặt ngờ nghệch của Lâm Tuyết làm chàng trai có hơi chột dạ. Nhưng anh vẫn tỉnh bơ nói về bản thân:
- Em không biết sao? Người dân ở đây chẳng ưa gì tôi cả.
- Anh... thật sự là hay đi gây chuyện lắm hở? Bạn bè em ai cũng biết anh hết.
Cảnh Duệ cười khẩy mà không đáp. Đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-so-hai-anh-trai-so-mot/3461841/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.