Thừa dịp cương thi mắt đỏ giẫm lên đạo sĩ TiểuTứ, Xảo Nhi bò lên khỏi hố. Trong núi đã bắt đầu đóng tuyết, quần áo của côcũng bị tuyết làm ướt đẫm, vô cùng nhếch nhác chạy về hang động. 
Cương thi mắt xanh vẫn chưa về, cô sợ Xung Linhlão đạo và Tiểu Tứ đuổi theo, vội vàng thu dọn đồ đạc định chạy trốn. Nhưngđường núi trong đêm tuyết trơn trượt khó đi, cô bước cao bước thấp, đi rất lâucũng chẳng được bao xa. Xung Linh lão đạo không đuổi theo, ngược lại bị cươngthi mắt xanh bắt được. 
Nó nhe răng gào to với cô, vô cùng tức giận. XảoNhi thấy nó lại càng tủi thân, không màng đến nó đang tức tối, ôm lấy cổ nó,nước mắt cứ rơi giọt ngắn giọt dài. 
Ban đầu nó còn gào với cô, sau đó lại hơi ngờvực, viết chữ trong lòng bàn tay cô hỏi. Xảo Nhi đáp được không hoàn chỉnh, côvừa khóc vừa viết hai chữ "đạo sĩ". Nó không hiểu hết ý nghĩa, nhưngcũng không còn dọa cô nữa, thu nanh lại, cõng cô lên, về hang động. 
Quả thật cô hơi kinh sợ. Đêm đã khuya như vậy,nếu lúc trước, cô thà rằng ngủ trong quan tài, cũng không muốn ra ngoài. Nhưngđêm nay cô vẫn đi theo cạnh nó, nó chỉ cho rằng cương thi mắt đỏ kia hù dọa cô,vừa ra dấu với cô dùng trứng gà đập cương thi mắt đỏ. 
Xảo Nhi không nói gì, cứ theo sát nó không rờimột tấc. 
Mà tên đạo sĩ Tiểu Tứ kia cũng hơi thê thảm. Bịcương thi mắt đỏ chôn xuống hố, chỉ lộ ra cái đầu, dưới gió tuyết, tiếng la củahắn căn bản không truyền đến được đạo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-oi-di-nao/205836/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.