Ngu Y Kiệt cùng Lưu Đồng ra khỏi sân bay, thế nhưng nhìn bốn phía cũng không thấy bóng dáng Lương Bác Văn đâu. Ngu Y Kiệt có chút lo lắng, gọi cho Lương Bác Văn một cú điện thoại. Lương Bác Văn tựa hồ có tâm sự gì đó, nói chuyện đều chậm nửa nhịp. Lương Bác Văn nói với hai người mình gặp phải một chút chuyện, sau đó xin lỗi một câu không thể quay lại đón người, đành để hai người phải đi taxi về nhà.
Lương Bác Văn thực ra gặp phải một người, một người dù y rất nhớ nhưng lại không muốn nhìn thấy chút nào. Khi đem xe đến bãi đỗ, vừa lúc bước xuống xe, Bác Văn liền thấy hắn đứng phía trước xe của mình. Lương Bác Văn cảm thấy toàn thân đều cứng ngắc lại. Bộ dáng hắn chật vật lôi thôi, cảm giác như là vừa chạy mấy ngàn mét tới, thở không ra hơi.
“Bác Văn… Hô… Rốt cuộc tìm được em.”
“Anh… Anh đến đây làm gì…”
“Anh xem weibo thấy ảnh chụp em ở phi trường. Em hẳn là không có hành trình mới đúng. Anh nghe nói em định đi đâu sao…”
Lương Bác Văn nghĩ thầm, có lẽ là mấy tấm ảnh vừa chụp với fan đã bị đăng lên mạng xã hội rồi… Tông giọng của Lương Bác Văn không cao, nhưng bình thường trong giọng nói cũng sẽ lộ ra một chút tính trẻ con. Nhưng bây giờ y cất tiếng lên, chỉ còn lại trầm thấp
“Tôi đi đâu cũng chả liên quan gì đến anh. Dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời khỏi đây thôi.”
“Bác Văn, em đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-nho/2865344/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.