Ngu Y Kiệt ôm lấy gương mặt Lưu Đồng hôn một cái. Tuy Lưu Đồng hay có những suy nghĩ kì lạ, thế nhưng mục đích lúc nào cũng đơn thuần đáng yêu. Hương vị hạnh phúc vốn không còn nhớ rõ đến ngày hôm nay lại tìm đến rồi lấp đầy trái tim Ngu Y Kiệt. Mỗi giây mỗi phút đều mang theo ngọt ngào nồng đượm.
“Có anh bên em là đủ rồi.”
Ngu Y Kiệt vươn tay cánh tay ôm lấy anh. Lưu Đồng từ nhỏ đến lớn chưa từng được mọi người tin tưởng dựa dẫm, ngoại trừ ba mẹ ra, những người khác đối với anh chỉ có lạnh lùng cùng không hiểu. Anh như thế này mà Y Kiệt cũng thích, càng nghĩ Lưu Đồng càng vui, khóe miệng không nhịn được mà nhấc cao.
“Y Kiệt, mẹ nói … Ăn cơm.”
“Được, đi ăn cơm nào!”
Ngu Y Kiệt vừa tỉnh ngủ. Ngồi trước một bàn tràn đầy đồ ăn, cậu liền thấy ngại ngùng, đến nhà người ta, vốn là nói cùng Lưu Đồng chơi đùa, kết quả mình lại ngủ quên, tỉnh ngủ liền há mồm ăn…
Mẹ Lưu vẫn là trước sau như một, nhiệt tình bảo cậu ăn cơm, Ngu Y Kiệt lúng túng gãi đầu nói xin lỗi: “Thật ngại quá, cháu thế mà ngủ quên mất, thật sự là …”
“Đứa nhỏ này, cháu là bạn tốt của Tonny, cứ coi đây như nhà của mình là được rồi. Khẳng định là Tonny nghịch ngợm làm cháu mệt mỏi đúng không?”
“Không có không có … Tonny tốt lắm, là do cháu buồn ngủ quá.”
“Đừng lo lắng, cứ ăn cơm trước, ăn xong đi ngủ một giấc thật ngon là ổn thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-nho/2865295/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.