Edit: Phong Nguyệt 
Mạnh Miên Đông đem áo lông, áo nhung, quần jean với quần lót ra, trải trên giường, sau đó mới bắt đầu cởi quần áo của mình. 
Vạt áo lông của cậu đã ướt đẫm, quần jean còn nhớp nháp hơn, trong lúc nhất thời không cởi được. 
Sau đó khó khăn lắm mới cởi xong, khóa kéo lại đột nhiên vướng bắp đùi, máu theo miệng vết thương tràn ra, may mà không quá nghiêm trọng. 
Cậu cắn cắn môi, dùng đầu ngón tay lau máu, bỏ quần jean vào giỏ quần áo bẩn, rồi cởi áo nhung, cái áo này cũng mặc nhiều năm rồi, rách không ít chỗ, cơ mà cậu chỉ có ba cái để thay, mùa đông rất khó phơi đồ, cậu không nỡ cởi ra. 
Không có áo nhung che lấp, thân thể gầy yếu mỏng manh lộ ra. 
Trên ngực cậu có ba chỗ bị phỏng, đều do ba cậu làm. Lúc đó cậu thi tuyển sinh lớp 10 không vào top 100 thành phố, khiến ông ta mất hết mặt mũi trước mặt mấy đối tác mà ông ta khoác lác, thế là bị nghiêm phạt. Ông ta kêu cậu cởi áo, dí tàn thuốc đang hút dở vào ngực cậu. 
Bên tai cậu là âm thanh “tí tách”, chóp mũi thoang thoảng mùi thịt quỷ dị, hệt như thịt muối, khi đó ông ta đang nói chuyện phiếm với người bạn làm ăn, dẫu đã cách nhiều năm, nhưng cậu vẫn nhớ người kia họ Tân, gã ta dùng ánh mắt sâu xa nhìn thân thể trần trụi của cậu. 
Sau này cậu mới hiểu được chú Tân có tâm tư dơ bẩn cỡ nào với cậu. 
Hồi đó cậu bận… xin ba tha thứ, bận… khóc, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/201889/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.