Edit: Phong Nguyệt
Văn Viêm nói sơ tình huống mấy tháng nay của công ty.
Trong lúc đó, hắn uống vài hớp nước, thi thoảng nhìn Mạnh Miên Đông ngồi bên cạnh.
Nói xong, hắn kề tai Văn Nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Miên Đông đã khỏi chưa?"
"Miên Đông sắp khỏi rồi." Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu, rồi nhìn Văn Viêm, cười nói "Em làm tốt lắm, vất vả rồi, sau này anh sẽ chia sẻ áp lực với em."
Văn Viêm mong mỏi hỏi: "Em có thể nghỉ phép mấy ngày không? Lâu rồi em không được nghỉ, cả tết Âm Lịch cũng không được nghỉ."
Văn Nhiên áy náy đáp: "Bây giờ anh không thể tăng ca, một mình anh không thể xử lý nhiều việc thế này trong giờ hành chính..."
Văn Viêm nghe đến đây nhăn mặt, ngay sau đó hắn nghe thấy anh mình đại phát từ bi: "Anh chỉ có thể cho em nghỉ ba ngày."
Hắn vui đến mức nhảy dựng lên, chỉ thiếu điều muốn quỳ xuống đất tạ chủ long ân giống trong phim nữa thôi.
"Em gửi tất cả tài liệu điện tử và tài liệu giấy cho anh." Văn Nhiên cười nói, "Sau đó em có thể nghỉ phép."
Hai mắt Văn Viêm sáng lên, quần thâm dưới mắt cũng bớt đen.
Văn Nhiên cảm thấy Văn Viêm như đang vẫy đuôi với anh, không khỏi bật cười.
Văn Viêm quay về văn phòng mình gửi tài liệu điện tử cho Văn Nhiên, lại mang một sấp tài liệu giấy đến.
Chất một sấp tài liệu lên bàn làm việc của Văn Nhiên xong, hắn đến trước mặt Mạnh Miên Đông nói: "Có phải quá trình trị liệu trầm cảm rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/1315673/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.