Edit: Phong Nguyệt
Cậu vòng tay ôm cổ Văn Nhiên, nhân lúc Văn Nhiên lui ra, chủ động hôn anh.
Cậu liếm môi Văn Nhiên, Văn Nhiên vừa hé môi, lưỡi cậu lập tức chui vào.
Lưỡi cậu bị lưỡi Văn Nhiên quấn lấy, lôi vào sâu trong khoang miệng.
Cậu nghe thấy tiếng nước dâm mỹ và tiếng rên rĩ của mình, không khỏi đỏ mặt, nhưng chẳng những không buông ra mà còn dùng hai chân quấn chặt eo Văn Nhiên.
Gần hơn một chút nữa, cậu muốn gần Văn Nhiên hơn một chút nữa.
Cậu cọ vào chỗ phồng lên của Văn Nhiên, ý thức dần dần tan rã, mọi thứ xung quanh biết mất, chỉ chừa lại cậu và Văn Nhiên.
Văn Nhiên buông cậu ra, cậu thở hổn hển, lại muốn tiếp tục hôn anh.
Lưỡi Văn Nhiên rất nóng, bàn tay của anh còn nóng hơn, ý thức vẫn chưa quay lại, cậu mơ hồ nghe Văn Nhiên nói: "Miên Đông của anh thật mẫn cảm."
Mẫn cảm?
Cậu không thể tự hỏi, không biết Văn Nhiên ám chỉ chỗ nào mẫn cảm.
Không biết qua bao lâu, khoái cảm ồ ạt xông đến, mỗi sợi dây thần kinh đều không ngừng run rẩy.
Sau đó trước mắt cậu xuất hiện một vệt trắng, sau khi vệt trắng biến mất, cậu phát hiện mình nằm trong lòng Văn Nhiên, trong tiếng thở dốc xen lẫn tiếng nức nở.
Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông bằng tay trái, xòe tay phải ra cho Mạnh Miên Đông xem.
Mạnh Miên Đông hai mắt nhập nhèm, nhìn thoáng qua một cái, tức thì cúi đầu xuống.
Hèn chi vừa rồi Văn Nhiên nói cậu mẫn cảm, hèn chi vừa rồi thoải mái như vậy, hóa ra chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/1315668/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.