Edit: Phong Nguyệt
Lát sau, Văn Nhiên chuyển từ bị động sang chủ động, giữ gáy Mạnh Miên Đông, cẩn thận hôn cậu.
Mãi cho đến Mạnh Miên Đông thở không nổi, anh mới buông ra.
Mạnh Miên Đông thở hổn hển, anh có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi giữa răng môi cậu, là đầu lưỡi cách đó không lâu anh vừa nhấm nháp.
Anh quay đầu, tắt đèn trần, chừa lại ánh đèn ngủ mờ ảo.
Phòng này không phải phòng đôi mà là phòng hai người, giường không lớn, chỉ rộng chừng một mét hai.
Anh dịch ra bên ngoài, tay trái sắp sửa chạm đến mép giường mới miễn cưỡng chừa được chỗ trống.
Mạnh Miên Đông sáp qua, nắm tay phải của anh, dựa lên vai anh.
Anh vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào, ở thế giới này, anh và Mạnh Miên Đông chưa từng ngủ chung với tư thế thân mật như thế này.
Anh tưởng mình không ngủ được, không ngờ nhanh chóng ngủ mất.
Mồng một, mồng hai, mồng ba, mồng bốn...thời gian trôi nhanh như bay.
Chuyến bay của hai người cất cánh lúc 10 giờ 25 phút, khách sạn có xe đưa đón đến sân bay, tám giờ sáng, hai người thu dọn hành lý rồi ngồi lên xe.
Máy bay đúng giờ cất cánh, khi hai người đặt chân về nước đã vào đêm.
Hai người ăn món Quảng Đông ở sân bay trước khi về nhà, sau đó lần lượt đi tắm rửa.
Văn Nhiên tắm rửa xong, vừa nằm lên giường, âm thanh gõ cửa đã vang lên.
"Vào đi, Miên Đông." Thấy Mạnh Miên Đông, anh hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Mạnh Miên Đông ôm gối gấu nâu, bước đến trước giường Văn Nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/1315655/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.