Edit: Phong Nguyệt
Mạnh Miên Đông ngước mắt, hoang mang nhìn Văn Nhiên, dưới cái nhìn chằm chằm của cậu, Văn Nhiên càng thêm thấp kém, cậu gật đầu nói: "Ừm."
Văn Nhiên lập tức trở nên vui vẻ, chỉ vì cậu đồng ý ăn một cái bánh sừng bò.
Cậu nhận bánh sừng bò mà Văn Nhiên đưa cho, ăn từng miếng từng miếng.
Cậu không có cảm giác gì, dưới ánh mắt của Văn Nhiên, vẫn mở miệng nói: "Ngon lắm, cảm ơn anh."
Mạnh Miên Đông lần đầu tiên ăn thức ăn mình đưa, Văn Nhiên vui đến mức hết thảy mệt mỏi đều tan biến.
Anh sợ mình vui quá sẽ làm Mạnh Miên Đông cảm thấy kì quái, bèn cố gắng bình tĩnh hỏi: "Muốn ăn thêm không?"
Mạnh Miên Đông không nghĩ ngợi nói: "Ừm."
Văn Nhiên lấy thêm một cái bánh sừng bò cho Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông ăn hết cái bánh sừng bò thứ hai mới nếm được hương vị của nó, là hương vị cậu thích.
Văn Nhiên không muốn khiến Mạnh Miên Đông phiền chán, không nấn ná thêm, đem bánh sừng bò còn lại nhét vào tay Mạnh Miên Đông rồi trở về nhà mình.
Mạnh Miên Đông đứng ở trước cửa nhà, nhìn túi bánh sừng bò trong tay, rất lâu sau mới vào nhà, đóng cửa lại.
Vậy mà cậu lại cảm thấy khó chịu vì Văn Nhiên tự ý rời đi.
Văn Nhiên không là gì của cậu, sao cậu lại có suy nghĩ này?
Cậu bỏ bánh sừng xuống, trở về phòng tiếp tục ngủ.
Bị Văn Nhiên quấy rầy một hồi, cậu đã tỉnh hẳn, cậu tưởng mình sẽ không ngủ được nữa, nào ngờ vừa nằm lên giường đã ngủ ngay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/1315637/chuong-145-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.