Edit: Phong Nguyệt “Em muốn thu hồi câu cảm ơn vừa nãy.” Mạnh Miên Đông chau mày, “Nhưng lời đã nói ra làm sao thu hồi được?” Văn Nhiên đề nghị: “Vậy anh cũng nói cảm ơn, xem như trả lại câu cảm ơn cho em?” “Thôi đừng.” Mạnh Miên Đông từ chối, “Ngày mai anh ở trong thân thể em, không được ra ngoài, xem như trả lại câu cảm ơn cho em đi.” “Miên Đông háo sắc.” Văn Nhiên tiến tới, khẽ cắn vành tai Mạnh Miên Đông, “Thoải mái vậy sao?” Mạnh Miên Đông nghiêm túc đáp: “Tất nhiên thoải mái rồi, còn có cảm giác an toàn và đầy đủ nữa.” Văn Nhiên mỉm cười: “Được, anh đáp ứng, ngày mai phải cố gắng lên.” “Ừm, ngày mai em sẽ cố gắng.” Mạnh Miên Đông chiếm được hứa hẹn của Văn Nhiên, không biết vì sao yên tâm hẳn, chỉ cần cậu có thể vượt qua, liền có thể nhận được lễ vật ngọt ngào! Thấy mì udon cà ri sắp lạnh, Văn Nhiên nhắc nhở: “Nhanh ăn đi.” “Ừm.” Mạnh Miên Đông gật đầu, cậu không muốn nhìn thấy Sầm Tiêu nên cầm remote đổi một kênh khác, ai ngờ kênh này đang chiếu phim Sầm Tiêu thủ vai chính, cậu thở phì phò đổi kênh khác, cuối cùng cũng không cần phải thấy Sầm Tiêu nữa, cơ mà không vui vẻ bao lâu, quảng cáo của Sầm Tiêu bỗng nhiên nhảy ra. Cậu dùng sức nhai mì udon cà ri, tựa như đang nhai da thịt Sầm Tiêu. Văn Nhiên biết nguyên nhân chủ yếu khiến Mạnh Miên Đông ghét Sầm Tiêu như thế không phải vì Sầm Tiêu giả dối mà là Sầm Tiêu làm ảnh hưởng đến phim của anh. Anh cười cười, tiếp tục ăn mì udon cà ri. Ăn xong, Mạnh Miên Đông đi rửa chén, sau đó quay về ghế sofa, Văn Nhiên ôm cậu cùng xem ti vi. Thấy đã mười hai giờ, hai người đi ngủ, đèn ngủ vừa tắt, cả phòng tối om, Văn Nhiên cho Mạnh Miên Đông một nụ hôn chúc ngủ ngon, rồi ôm Mạnh Miên Đông chặt một chút. Thời gian phỏng vấn là mười giờ sáng, mới tám giờ rưỡi, Hàn Thừa đã tới dưới lầu nhà Mạnh Miên Đông, ba người đi ăn sáng rồi tới tòa soạn, đến nơi vẫn chưa tới chín giờ ba mươi. Văn Nhiên không tiện lộ diện, ngồi trong xe chờ Mạnh Miên Đông, để Hàn thừa dẫn Mạnh Miên Đông đi phỏng vấn. Văn Nhiên nhìn bóng lưng Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông, cố lên.” Như có cảm ứng, Mạnh Miên Đông quay đầu lại, phất phất tay với Văn Nhiên, tiếp đó nói thêm một câu. Mạnh Miên Đông nói rất khẽ, vả lại còn cách một cánh cửa sổ thủy tinh, Văn Nhiên không nghe rõ lắm, nhưng anh vẫn có thể xác định lời của Mạnh Miên Đông là: “Em sẽ cố gắng.” Mạnh Miên Đông khẽ nói “Em sẽ cố gắng” rồi không quay đầu lại nữa, trực tiếp vào tòa soạn. Tổng biên tập đang đợi ở quầy lễ tân, vừa nhìn thấy Mạnh Miên Đông, lập tức nhiệt tình nói: “Miên Đông, chào cậu.” Mạnh Miên Đông cố gắng để mình không quá sợ hãi: “Chào anh, cám ơn anh đã mời.” Tổng biên tập cười nói: “Tôi vẫn luôn muốn phỏng vấn cậu nhưng không thành công, không ngờ lần này cậu đồng ý, thật sự quá vinh hạnh.” Hàn huyên xong, tổng biên tập dẫn Mạnh Miên Đông tới phòng thay đồ, để Mạnh Miên Đông thay quần áo, trang điểm, chụp vài bức ảnh, nhận phỏng vấn. Lúc trang điểm, Mạnh Miên Đông còn có thể khống chế sự căng thẳng của mình, nhưng khi ống kính hướng về cậu, cậu lại cứng người, chân tay không biết để đâu, tựa như không phải đang chụp ảnh tạp chí mà là đang bị xử tử hình vậy. Hàn Thừa ở bên cạnh nhìn, khích lệ: “Miên Đông, đừng căng thẳng.” Càng không muốn căng thẳng, thân thể lại càng không thể thả lỏng, thân thể không nghe lời cậu nữa, không bao lâu, thân thể nuốt chửng lý trí, khiến cậu sinh ra ảo giác tứ cố vô thân. Muốn chạy trốn… Rất muốn chạy trốn… Nếu cậu chạy trốn, Văn Nhiên có thất vọng không? Có lẽ không đâu nhỉ? Văn Nhiên nói trừ khi cậu buông bỏ bản thân, nếu không sẽ không thất vọng về cậu. Vậy chạy trốn đi, trốn vào lòng Văn Nhiên, để Văn Nhiên an ủi cậu! Nhưng nếu cậu chạy trốn, sẽ có lỗi với tòa soạn, có lỗi với thợ trang điểm cho cậu, có lỗivới Hàn Thừa đi cùng cậu, càng có lỗi với bản thân muốn bước ra một bước. Thế nên không thể chạy trốn, không thể chạy trốn, không thể chạy trốn… Cậu tự thôi miên mình như thế, đồng thời cố hít một hơi thật sâu. Hô hấp chưa kịp ổn định thì cậu đã nhìn thất Văn Nhiên bước đến, rồi tới chỗ tổng biên tập. Cậu có thể nghe rõ Văn Nhiên nói: “Tôi đã mở phòng làm việc, Miên Đông là ca sĩ kí hợp đồng với phòng làm việc của tôi, cũng là của bạn thân của tôi, dạo này cậu ấy chuẩn bị quay lại, có điều lâu rồi không có chụp ảnh nên có chút căng thẳng, tôi có thể chụp cùng cậu ấy để cậu ấy bớt căng thẳng không?” Đây là tạp chí âm nhạp, theo lý mà nói thì không được đăng ảnh của người không thuộc lĩnh vực âm nhạc, tuy nhiên với nhân khí, tướng mạo, doanh thu phòng vé, địa vị của Văn Nhiên thì là bọn họ trèo cao rồi, thế nên tổng biên tập vui vẻ nói: “Đương nhiên có thể.” Văn Nhiên cảm ơn tổng biên tập rồi đến trước mặt Mạnh Miên Đông, nói: “Miên Đông, em đợi một lát nhé, anh đi thay quần áo, trang điểm cái.” “Ừm.” Mạnh Miên Đông rất muốn nắm tay Văn Nhiên, để Văn Nhiên bồi bên cậu, không đi đâu hết, nhưng cậu nhịn được. Cậu đứng trước phông màn đợi Văn Nhiên trở về, trong quá trình chờ đợi, cậu càng ngày càng bất an. Rõ ràng Văn Nhiên ở trong phòng hóa trang cách đó không xa, cậu lại cảm thấy mình bị Văn Nhiên bỏ rơi, Văn Nhiên sẽ không trở lại nữa. Tất cả ý niệm tiêu cực thi nhau chiếm cứ đầu óc cậu, khiến cậu gần như muốn gào khóc. Cậu biết mình rất tự ti mới có suy nghĩ như thế, cậu ra sức điều tiết tâm tình của mình. Chỉ là cậu không tài nào thuyết phục bản thân rằng Văn Nhiên sẽ không bao giờ vứt bỏ mình. Ngay cả chụp tạp chí cậu cũng không làm được, cớ gì Văn Nhiên không vứt bỏ cậu chứ? À đúng, Văn Nhiên yêu cậu nên sẽ không vứt bỏ cậu. Đến khi các ý niệm tiêu cực hoàn toàn chiếm cứ đầu óc cậu, làm cậu cháng váng, cậu chỉ biết không ngừng tự nói với mình rằng phải tỉnh táo lại, nhất định phải tỉnh táo lại. Thật vất vả mới hơi tĩnh táo một ít, cậu lại không ngừng ám chỉ chứng nghiện rượu không được tái phát, không được tái phát… Lỡ như chứng nghiện rượu tái phát trước mắt bao người, yếu đuối như cậu phải ủ dột bao lâu nữa? Đương lúc cậu đang miên man suy nghĩ, Văn Nhiên đã trang điểm xong, đi tới bên cạnh cậu. Thừa dịp mọi người không chú ý, Văn Nhiên dùng ngón út gảy gảy mu bàn tay cậu. Văn Nhiên của cậu đã trở lại bên cạnh cậu rồi, anh dùng ngón út truyền nhiệt độ cơ thể sang cho cậu để cậu thả lỏng. Văn Nhiên không tiện lộ diện, anh không định vào, nhưng ngồi trong xe, trong đầu tràn ngập hình ảnh Mạnh Miên Đông suy sụp không kiểm soát được. Miên Đông của anh tạm thời không có năng lực đơn độc đối mặt với báo chí, anh phải đi cùng với Miên Đông của anh. Quả nhiên, vừa đi vào phòng chụp ảnh, anh liền nhìn thấy Mạnh Miên Đông đang cứng người, trái tim anh đau đớn khôn cùng. Anh vô thức muốn dẫn Mạnh Miên Đông đi, may mà kịp nghĩ lại, anh không thể phụ nỗ lực của Mạnh Miên Đông, thế là đưa ra kiến nghị được chụp ảnh cùng Mạnh Miên Đông với tổng biên tập. Bởi vì hai người cùng chụp nên nhiếp ảnh gia thay đổi bố cục, để Văn Nhiên đứng ở phía trước, Mạnh Miên Đông đứng ở phía sau, Văn Nhiên quay đầu nhìn Mạnh Miên Đông. Rõ ràng không hề tiếp xúc thân mật, nhiếp ảnh gia lại cảm thấy bố cục này quá ám muội, hệt như đang chụp ảnh cho phim đam mỹ vậy. Thay đổi thêm vài bố cục khác, cho dù chỉ đứng chung một chỗ thôi mà cũng không thể xóa bỏ cảm giác ám muội, nhiếp ảnh gia không khỏi hoài nghi mình bị lỗi giác hay Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông thật sự có quan hệ ám muội. Hắn vừa hoang mang vừa chụp vài tấm đơn cho Mạnh Miên Đông, sau đó kết thúc công việc. Mạnh Miên Đông được đưa đến phòng phỏng vấn để phỏng vấn, Văn Nhiên cũng đi theo. Khi bị hỏi cậu có cái nhìn thế nào về tai nạn trên sân khấu ba năm trước? Mạnh Miên Đông bỗng dưng thấy ù tai, cơ thể như muốn kéo cậu về ba năm trước.. Cậu nhẹ nhàng hít sâu, liếc nhìn Văn Nhiên, mới nói: “Lúc đó tôi đột ngột bị điếc trên sân khấu, dẫn đến nôn mửa, khiến khán giả xem một màn biểu diễn thất bại, thực sự quá có lỗi với khán giả, cho nên tôi hy vọng mình có thể ở quay lại, tôi sẽ tạo ra một màn biểu diễn hoàn hảo nhất để đền bù cho khán giả.” Văn Nhiên ở bên cạnh nói: “Buổi biểu diễn đó tôi không có ở hiện trường, cũng không xem phát sóng trực tiếp, nhưng mà tôi có xem lại trên mạng, sau khi bị điếc đột ngột và trước khi nôn mửa, tiếng ca của Miên Đông vẫn vô cùng ổn định, đây là một chuyện không dễ dàng gì, tôi tin sau khi Miên Đông quay lại, nhất định sẽ có buổi biểu diễn tốt hơn.” Qua được vấn đề này thì những vấn đề phía sau không là gì nữa, ù tai cũng dần dần biến mất, Mạnh Miên Đông trả lời từng câu, đến vấn đề cuối cùng, cậu cảm thấy mình đã bình tĩnh, như ba năm trước. Phỏng vấn xong, tổng biên tập tiễn hai người tới xe, vừa lên xe, Mạnh Miên Đông liền nhào vào Văn Nhiên, cầu khen ngợi: “Em biểu hiện có tốt không?” “Miên Đông của anh biểu hiện rất tốt, chỉ là tay của em…” Nghe Văn Nhiên nói như vậy, Mạnh Miên Đông mới phát hiện lòng bàn tay mình toàn mồ hôi. Văn Nhiên đưa khăn giấy qua, vừa giúp Mạnh Miên Đông lau mồ hôi, vừa nói: “Miên Đông, em muốn thưởng gì?” Mạnh Miên Đông hai mắt lấp lánh: “Muốn gì cũng được sao?” Văn Nhiên gật đầu: “Muốn gì cũng được.” Mạnh Miên Đông suy nghĩ một hồi, đáp: “Em muốn tối nay anh mặc đồ ngủ của em, quần lót của em, nằm gối của em, ngủ bên giường em, ôm em vào lòng.” Văn Nhiên cười trêu: “Miên Đông của anh là muốn cả người anh dính mùi vị của em sao?” Mạnh Miên Đông đỏ mặt: “Còn nữa, chuyện anh đáp ứng đêm qua, không được quên đó.” Văn Nhiên nghiêm trang nói: “Đương nhiên anh không quên, vẫn luôn nhớ trong lòng.” Hàn Thừa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Văn Nhiên từ kính chiếu hậu, thầm mắng: Nhất định không phải là chuyện gì nghiêm chỉnh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]