*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Phong Nguyệt Mạnh Miên Đông mềm giọng khiển trách như thế, tất nhiên Văn Nhiên sẽ không cảm thấy xấu hổ, anh ôm Mạnh Miên Đông nằm lên giường bệnh, còn mình thì ngồi bên mép giường ăn quả táo còn dư ban nãy. Lúc này, y tá đến đo nhiệt độ, y tá nhìn Mạnh Miên Đông nằm trên giường bệnh, lại nhìn Văn Nhiên ngồi ở mép giường, thầm nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ đặt nhiệt kế điện tử lên trán anh. Nhiệt đọ nhanh chóng đo xong, là 36, 1 độ, nhiệt độ bình thường. Để ngừa khi ngủ dậy, nhiệt độ cơ thể lại cao lên, Văn Nhiên không xuất viện. Sau khi y tá rời khỏi, Văn Nhiên leo lên giường, ôm Mạnh ngủ Đông vào trong ngực, mở TV, tựa như đang ở nhà, xem tv cùng cậu. Bỗng dưng di động của anh rung một cái, trên màn hình nhảy ra một tin nhắn: Bây giờ tôi có tiện vào không? Người gửi tin nhắn đương nhiên là Hàn thừa, Hàn Thừa sợ quấy rầy anh và Mạnh Miên Đông nên nhắn tin trước. Anh cười trả lời: Vào đi. Sau một lúc, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hàn Thừa xách một túi lớn vào. Mạnh Miên Đông vừa nhìn thấy Hàn Thừa liền cảm thấy xấu hổ, vừa nãy Hàn Thừa bắt gặp cậu và Văn Nhiên hôn nhau, e rằng Hàn Thừa có thể đoán được cậu và Văn Nhiên làm gì sau đó. Hàn Thừa nhìn vẻ mặt Mạnh Miên Đông, cố ý nói: “Tôi không thấy gì hết.” Rõ ràng Hàn Thừa muốn nói là cái gì tôi cũng thấy. Mạnh Miên Đông chôn mặt vào lồng ngực Văn Nhiên, kéo chăn, giấu mình đi. Văn Nhiên xoa nhẹ lưng Mạnh Miên Đông, cách chăn, hôn tóc Mạnh Miên Đông một cái: “Đi ra ăn cơm chiều đi, Hàn Thừa đang hâm mộ chúng ta, em không cần để ý đến anh ta làm gì.” Hàn Thừa nhịn không được phản bác: “Ai hâm một các người, tôi mới không hâm mộ các người.” Văn Nhiên lại cười nói: “Nghe đi, Hàn Thừa thẹn quá hóa giận kìa.” “Tôi thẹn quá hóa giận chỗ nào? Rõ ràng tôi đang trần thuật sự thật.” Hàn Thừa mở bàn gấp ở sau giường ra, đặt cháo rau xanh nấm hương, cháo hải sâm, xíu mại, bánh cuốn thịt bò và parfait xoài lên, “Văn Nhiên, từ lúc treo nước biển tới giờ cậu không ăn gì, ăn một chút đi, còn Miên Đông quá gầy, càng phải ăn nhiều một chút.” Văn Nhiên thấy Hàn Thừa quan tâm Mạnh Miên Đông, không ghẹo Hàn Thừa nữa, anh khẽ vỗ Mạnh Miên Đông nói: “Đói bụng không?” Mạnh Miên Đông hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn bị mùi hương của thức ăn dụ chui ra khỏi chăn. Hàn Thừa đẩy bàn đến trước mặt hai người, lại hỏi Văn Nhiên: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?” Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi rất tốt, hi vọng ngày mai nhiệt độ không tăng lên.” Hàn Thừa thở dài: “Nhìn cậu liều mạng như thế, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ té xỉu ở trường quay, giống như Miên Đông từng té xỉu ở trong phòng nghỉ sau cánh gà, hai người các cậu ai cũng khiến tôi bớt lo.” Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông trăm miệng một lời: “Xin lỗi.” Nói xong, hai người nhìn nhau cười. Văn Nhiên thu hồi ý cười, hỏi Mạnh Miên Đông: “Hôm nay em uống thuốc chưa?” Thấy Mạnh Miên Đông lắc đầu, anh lại hỏi: “Có mang thuốc theo không?” Thấy Mạnh Miên Đông lại lắc đầu, anh không thể không nhờ Hàn thừa: “Phiền anh đến nhà Miên Đông, mang thuốc của Miên Đông tới, nó nằm trên bàn trong phòng khách.” Hàn Thừa cầm lấy chìa khóa Văn Nhiên đưa cho, rồi ra khỏi phòng bệnh. Văn Nhiên liếc nhìn bóng lưng của Hàn Thừa bóng lưng, xoa gáy Mạnh Miên Đông: “Xin lỗi, bây giờ anh mới nhớ anh phải hỏi em uống thuốc chưa, hôm qua em rất khó chịu đúng không? Em phải đúng thuốc đúng giờ đó.” “Quả thực rất khó chịu, nhưng em chịu đựng được, em đã không sao, em có uống thuốc đúng giờ mà.” Mạnh Miên Đông nuốt một miếng xíu mại, nói, “Còn có, đây không phải là lỗi của anh, ngay cả chính em cũng không nhớ đến. Ngày hôm qua…” Cậu nói rồi lấy tay Văn Nhiên đặt trên đầu mình, tiếp tục nói: “Hôm qua em học bộ dáng của anh, xoa tóc mình, cổ vũ mình, không ngờ thực sự có thể vượt qua.” Văn Nhiên đau lòng hỏi: “Em nói với bản thân thế nào?” Mạnh Miên Đông đáp: “Miên Đông ngoan, cậu nhất định có thể vượt đi qua.” Văn Nhiên liền xoa đầu Mạnh Miên Đông, nói: “Miên Đông ngoan, em có thể vượt qua thật sự quá tốt.” Mạnh Miên Đông nhớ lại dày vò ngày hôm qua, tuy nghĩ đến là hãi, song nó làm cậu tin tưởng rằng mình có thể hết bệnh. Cậu nắm tay lại, nói: “Em sẽ chiến thắng chứng nghiện rượu, thành công quay lại, không để anh thất vọng, không để fans của em thất vọng!” Văn Nhiên hoàn toàn có lòng tin với Mạnh Miên Đông: “Anh tin em nhất định có thể làm được.” “Văn Nhiên, em bắt đầu viết ca khúc rồi.” Mạnh Miên Đông ngưng mắt nhìn Văn Nhiên nói, “Em muốn viết một ca khúc khiến mình hài lòng, hãy cho em thêm thời gian.” “Anh sẽ cho em nhiều thời gian, em không cần phải nóng lòng.” Văn Nhiên vui mừng đến nỗi muốn nhảy xuống giường, Mạnh Miên Đông bắt đầu viết ca khúc rồi, cũng có nghĩa là Mạnh Miên Đông đã tiến một bước dài về phía trước. Anh bình tĩnh lại, nhét thìa vào tay Mạnh Miên Đông, nói: “Ăn cháo đi! Nếu không cháo nguội mất.” “Ừm.” Mạnh Miên Đông nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Văn Nhiên, cực kì hài lòng mình có thể khiến cho Văn Nhiên ngạc nhiên như thế, sau đó cậu dùng chiếc thìa còn lưu lại nhiệt độ của Văn Nhiên, ăn một ngụm cháo hải sâm, món này ngon vô cùng, nhưng vì trong lòng cậu đều là Văn Nhiên, không rảnh thưởng thức nó. Văn Nhiên quá ôn nhu, có thể bao dung tính tình của cậu, suy nghĩ mọi chuyện thay cậu, nếu không có Văn Nhiên, cậu không thể nào khôi phục như bây giờ được, cho dù còn kém trước kia rất xa, nhưng tốt hơn nhiều so với lúc chưa gặp Văn Nhiên. Sau khi ăn miếng parfait xoài cuối cùng, cậu nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Văn Nhiên: “Tai trái của em không có khả năng khỏi hẳn, lần trước em đến bệnh viện, thảo luận với bác sĩ về máy trợ thính, anh nghĩ em có nên đeo máy trợ thính không?” Văn Nhiên kinh ngạc, Mạnh Miên Đông thế mà lại có dũng khí thảo luận về máy trợ thính, cũng hối hận vì anh không ở bên cạnh cậu, để cậu một mình đối mặt. Căn bệnh nan giải nhất của Mạnh Miên Đông chính là chứng nghiện rượu, cậu đã quen với việc tai trái có vấn đề, thứ khiến cậu khó thừa nhận nhất chính là bản thân mình tàn tật. Đó không phải một chuyện dễ dàng, nhưng Mạnh Miên Đông trước mắt anh vẫn ung dung và bình tĩnh nói ra. Ở lúc anh không biết, Miên Đông của anh đang nhanh chóng tốt lên. Nhất thời anh nói không ra lời, ôm lấy Mạnh Miên Đông, hồi lâu mới nói: “Miên Đông, nếu em cảm thấy mình đeo máy trợ thính tốt thì em đeo máy trợ thính đi, nếu trong lòng em vẫn còn bài xích thì đừng đeo, mặc kệ em quyết định thế nào, anh đều ủng hộ em.” Mạnh Miên Đông nghe ra một chút nghẹo ngào trong lời của Văn Nhiên, quay sang an ủi Văn Nhiên: “Em không sao rồi, anh không cần lo lắng cho em.” “Em không sao là tốt rồi.” Văn Nhiên thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Anh tin em sẽ không sao. Miên Đông, từ trước đến giờ em đều rất hiếu thắng, không thể nào vì một chứng điếc đột ngột và một chứng nghiện rượu nho nhỏ đánh bại được.” “Đó là đương nhiên.” Mạnh Miên Đông cọ mặt vào cổ Văn Nhiên, “Em rất lợi hại!” Văn Nhiên mỉm cười nói: “Đúng vậy, Miên Đông của anh rất lợi hại, chờ em quay lại, đám ca sĩ hiện tại sẽ run lẩy bẩy cho xem.” Mạnh Miên Đông hào phóng nói: “Em sẽ không cướp hết fans của họ đâu.” Trùng hợp vào lúc này, chứng nghiện rượu của Mạnh Miên Đông lại tái phát, may mà nghiêm trọng lắm, nó vẫn trong phạm vi cậu có thể chịu đựng được. Có điều cậu vẫn thành thật nói với Văn Nhiên: “Chứng nghiện rượu của em lại tái phát, nhanh hôn em đi.” Văn Nhiên một tay giữ eo Mạnh Miên Đông, một tay giữ má phải của cậu, sau đó hôn xuống. Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên hôn, bỗng nhiên cảm thấy chờ khi cậu trị hết chứng nghiện rượu, sẽ mắc chứng ỷ lại Văn Nhiên, hoặc có lẽ hiện tại cậu đã mắc chứng ỷ lại Văn Nhiên rồi. Cậu đang mơ mơ màng màng nghĩ, tiếng cửa chợt mở vang lên bên tai. Người mở cửa vào lại là Hàn Thừa, trong tay Hàn Thừa cầm thuốc của Mạnh Miên Đông, thức thời lui đi ra ngoài, sau khi đóng cửa, hắn oán thầm: Các người là cá hôn nhau* à?
*Cá hôn nhau hay còn được gọi là cá hường:)))) Lát sau, cá hôn nhau số 1 nhắn cho hắn: Vào đi. Sau khi vào phòng bệnh, hắn nghe cá hôn nhau số 1 trêu: “Anh thật biết chọn thời gian.” Hàn Thừa nhìn trời không nói gì, hắn sờ lương tâm thề rằng không phải do hắn chọn thời gian mà là hai con cá hôn nhau này quá thích hôn nhau! Sau đó hắn thấy cá hôn nhau số 2 dùng đôi môi ướt át nói: “Cơn nghiện rượu tái phát, bây giờ không sao rồi.” Thế nên cảnh tượng cá hôn nhau số 1 đang hôn cá hôn nhau số 2 mà hắn bắt gặp vừa nãy là đang chữa trị sao? Cá hôn nhau số 1 hôn trán cá hôn nhau số 2, ra lệnh: “Hàn Thừa, phiền anh rót giùm tôi ly nước.” Hắn đi rót một ly nước ấm, sau đó đưa thuốc cho cá hôn nhau số 1. Cá hôn nhau số 1 nhận thuốc, cẩn thận lấy ra, nắm trong tay, đưa cho cá hôn nhau số 2, lại vội vàng đoạt lấy ly nước trong tay hắn, đút cho cá hôn nhau số 2. Hắn cảm thấy mình thật dư thừa thế nên tạm biệt hai cá hôn nhau: “Tôi phải về vẽ tranh với con gái, sáng sớm mai tôi quay lại, nếu như có chuyện gì, hai người nhớ gọi cho tôi.” Nhưng hai cá hôn nhau không phản ứng hắn một cái nào. Được rồi, tôi có bà xã, có con gái, mới không hâm mộ hai người dính sền sệt, anh anh em em đâu, đạp đổ tô cẩu lương này! Hắn mới vừa muốn đi ra ngoài, cá hôn nhau số 1 đột nhiên gọi lại: “Anh đến nói với y tá trực đêm rằng đừng quấy rầy bọn tôi, nếu tôi lại phát sốt tôi sẽ nhất chuông.” “Ừm, tôi biết rồi.” Hiển nhiên cá hôn nhau số 1 muốn làm chuyện gì không thể cho người khác nhìn thấy với cá hôn nhau số 2. Đã có tinh lực làm chuyện không thể cho người khác nhìn thấy, chẳng phải chứng minh rằng cá hôn nhau số 1 có thể sớm xuất viện sao? Hắn đi ra phòng bệnh, đi thẳng tới quầy y tá, dặn dò: “Tối nay bệnh nhân phòng VIP 1018 muốn nghỉ ngơi, không cần phải đi kiểm tra.” Sau khi rời khỏi quầy y tá, hắn lại có chút xấu xa mà nghĩ: Lẽ ra nên bảo y tá cách một tiếng đi kiểm tra một lần mới đúng! Nghĩ như vậy, lương tâm người đại diện lập tức đau nhói, dù sao tiền lương của hắn có quan hệ với Mạnh Miên Đông và Văn Nhiên, công việc của hắn là chăm sóc hai người, kiếm tài nguyên tốt cho họ, đưa họ đến đỉnh cao!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]