Edit: Phong Nguyệt
Anh xuống sàn diễn, đi tẩy trang, thay bộ quần áo khác của bên thương hiệu rồi tới tham gia tiệc rượu.
Anh dùng tiếng Pháp lưu loát trò chuyện với bên thương hiệu, lại kêu phục vụ đem tới một ly Champagne, một mình uống cạn.
Không ít người đến gần anh, anh không để ý đến.
Không bao lâu sau, trợ lý đi tới bên cạnh anh, nói: “Văn tiên sinh, chúng ta nên tới sân bay rồi.”
Đúng vậy, anh nên tới sân bay rồi.
Ngay cả điện thoại của anh Mạnh Miên Đông cũng không muốn nhận, đương nhiên cũng không hoan nghênh anh, anh đến sân bay có ý nghĩa gì?
Mặc dù không có ý nghĩa, anh cũng phải gặp Mạnh Miên Đông, bất kể như thế nào, anh bao dưỡng Mạnh Miên Đông một tháng, Mạnh Miên Đông không thể không gặp anh.
Trong lòng anh là một mảnh thê lương, song vẫn tỏ vẻ không có gì.
Anh tạm biệt đối tác và chủ tiệc rồi khởi hành đến sân bay Roissy.
Anh ngồi trên taxi, không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, thẳng đến đi vào sân bay, phát hiện tay trợ lý đang kéo hành lý run nhè nhẹ, mới mở lời an ủi: “Không sao đâu.”
Lần này lên máy bay không gặp bất trắc gì, máy bay an toàn hạ cánh xuống sân bay A Thị, thời gian là 5h chiều.
Anh và trợ lý đi lối đặc biệt, nghênh đón anh là hoàng hôn và cơn mưa xuân rả rích.
Trợ lý lái xe gửi ở sân bay tới, anh lên xe, lại không biết mình nên về đâu.
Mục đích duy nhất anh đến thế này là chữa trị cho Mạnh Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/1315544/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.