Edit: Phong Nguyệt 
Nghe xong lời thổ lộ của Văn Nhiên, viền mắt Mạnh Miên Đông nóng lên, cậu vùi vào lòng Văn Nhiên, liều mạng hấp thu hơi thở của anh. 
Văn Nhiên vòng tay ôm Mạnh Miên Đông, như có như không hôn lên tóc cậu. 
Đợi Mạnh Miên Đông bình tĩnh lại, anh mới nhìn Mạnh Miên Đông, hỏi: “Đói bụng chưa?” 
Mạnh Miên Đông lớn mật nói: “Đói, muốn ăn đậu hũ của anh.” 
Văn Nhiên khẽ giật mình, lập tức đáp: “Em muốn ăn thế nào tùy em.” 
“Cởi tây trang ra trước đi.” Mạnh Miên Đông rũ mắt, cắn môi, “Cởi áo sơ mi luôn.” 
Văn Nhiên buông Mạnh Miên Đông ra, nghe lời cởi tây trang và áo sơ mi. 
Anh bị Mạnh Miên Đông đẩy ngã trên ghế sofa, hơi hơi hồi hộp, anh và Mạnh Miên Đông đã lâu rồi không có thân mật như thế này. 
Tự dưng anh nghĩ đến một chiêu thức trong tiểu thuyết võ hiệp: Lấy đạo người trả cho người. 
Mạnh Miên Đông ngồi trên hông Văn Nhiên, một lúc lâu sau mới dám nhìn nửa người trên của Văn Nhiên, khác với mình, Văn Nhiên có bắp thịt săn chắc, không hề ngoa mà vẫn chứa sức mạnh dẫn cậu thoát khỏi bóng tối hắc ám. 
Trong căng thẳng và sợ hãi, hô hấp cậu dồn dập, lòng bàn tay tiết ra một lớp mồ hôi lạnh. 
Cậu âm thầm điều tiết trạng thái của mình, Văn Nhiên ôn nhu nói: “Không sao.” 
“Ừm, em biết, em muốn thử một lần.” Qua một lúc lâu, cậu mới cúi người xuống, hôn lên cổ, hầu kết, xương quai xanh, ngực, tiếp đó há miệng ngậm thứ nhô ra bên trái của anh. 
Văn Nhiên chịu không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/1315520/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.