Edit: Phong Nguyệt
Văn Nhiên ngưng mắt nhìn Mạnh Miên Đông, chợt tiến đến bên tai cậu, khẽ cắn vành tai, đầu lưỡi như có như không sượt qua lỗ tai, phả hơi thở nóng bỏng: “Miên Đông của anh xấu hổ à?”
Mạnh Miên Đông cảm thấy toàn thân như nhũn ra, hơi hơi run lên, lại có chút mong chờ hành động tiếp theo của Văn Nhiên.
Cậu gật đầu, ôm eo Văn Nhiên, nhiệt độ cơ thể Văn Nhiên cao hơn nhiệt độ điều hòa đang khuếch tán trong xe nhiều.
Văn Nhiên lấy khăn giấy, ôm Mạnh Miên Đông ngồi lên đùi, dặn dò: “Cẩn thận đừng đụng tới vết thương.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn ngồi, giọng điệu nũng nịu ngọt ngào.
Văn Nhiên cầm tay Mạnh Miên Đông, tỉ mỉ lau mồ hôi ẩm ướt trên đó.
Mạnh Miên Đông cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy khó nhịn, như có hàng nghìn ngàn vạn con kiến gặm cắn, xuyên qua lòng bàn tay cậu, di chuyển khắp nơi.
Cậu nức nở một tiếng, Văn Nhiên lập tức thả cậu về chỗ ngồi, cách xa cậu ra.
Trong khoảnh khắc mất đi nhiệt độ cơ thể của Văn Nhiên, cậu hốt hoảng nhìn Văn Nhiên, hỏi: “Sao anh lại buông ra? Sao lại ngồi xa như vậy?”
Văn Nhiên ôn nhu nói: “Xin lỗi, làm em sợ.”
“Không phải… Không phải…” Mạnh Miên Đông hai mắt dập dờn, “Không phải sợ, em hy vọng… Em hy vọng anh làm gì đó nhiều hơn.”
Đối diện với lời mời ngọt ngào, Văn Nhiên đầu tiên là kinh ngạc, nhìn Mạnh Miên Đông một hồi mới phát hiện: “Trước đây khi sợ hãi, chẳng những em sẽ run rẩy mà sắc mặt còn trắng bệch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/1315518/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.