10.
Sau khi về, đàn chị chịu trách nhiệm tổ chức không ngừng gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
“Xin lỗi nha, Mạn Mạn, hôm nay doạ em rồi nhỉ.”
“Khi đó chị thấy năng lực lập trình của anh ta xuất sắc nên mới chọn cùng nhóm, không ngờ năng lực không đi liền với nhân cách. Em yên tâm, trở về chị nhất định sẽ tìm anh ta tính sổ.”
“Đàn chị trở về sẽ mời riêng em đi ăn.”
Tâm trạng tôi rối bời, tuỳ tiện gõ “Không sao ạ” rồi gửi đi, ngã xuống giường rồi thiếp đi bất tỉnh nhân sự.
Mùa hè khô nóng dài đằng đẵng cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Kỳ nghỉ trở về nhà, tôi đến bệnh viện nhận kết quả báo cáo kiểm tra giúp bà nội.
Bà nói thường xuyên tức ngực khó thở, sợ mắc bệnh gì đó, khóc lóc nói sợ không sống được mấy năm nữa.
Tôi vô cảm lắng nghe, đột nhiên rất muốn nói với bà rằng đừng lo lắng, bởi vì cho đến 5 năm sau bà vẫn rất khoẻ mạnh, còn sống thọ hơn cháu gái của bà.
Nhưng tôi không nói nên lời.
Tuy tình cảm của chúng tôi mờ nhạt, nhưng những đứa cháu bà từng yêu thương sau khi trưởng thành thì rất ít khi trở về, bà cũng chỉ có thể phản kháng một câu khi bị hàng xóm mỉa mai: “Bà biết cháu tôi hiếu thảo thế nào không?”
Tại sao tôi luôn nỗ lực như thế để chứng minh bản thân đang được yêu thương chứ.
Lúc đi ngang qua hành lang bệnh viện, tôi nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-lo-hen/2932678/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.