Lạc Thần Hi ôm bánh bao nhỏ, hết sức khuyên can, mới khiến bé ngừng khóc lại.
Viền mắt của bánh bao nhỏ đỏ ửng, ôm chặt lấy cổ của Lạc Thần Hi, vô cùng oan ức mà chu miệng nhỏ, "Chị à, Đường Đường chỉ cần chị mà thôi, không cần bà nội và cô đâu! Họ đều là người xấu mà!"
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của bánh bao nhỏ, Lạc Thần Hi đau lòng mà ôm lấy bé.
Thấp giọng dỗ dành bé, "Được được được, đều nghe theo Đường Đường."
Bánh bao nhỏ chớp mắt to, "Vậy chị muốn vẫn ở bên cạnh Đường Đường, vĩnh viễn ở bên cạnh Đường Đường."
"Chuyện này..."
Nghe nói như thế, thì Lạc Thần Hi chần chờ một chút.
Cô chỉ giả làm cô dâu gả đến ở Mục gia, tạm thời mà thôi.
Có thể chẳng mấy chốc sẽ rời đi.
Nói vĩnh viễn ở bên cạnh Đường Đường, vốn dĩ không thể nào làm được.
Thấy Lạc Thần Hi không nói lời nào, thì mắt của bánh bao nhỏ hơi hiện lên nước mắt, "Ô ô ô, chị không thích Đường Đường."
"Không có không có!" Lạc Thần Hi chỉ có thể ôm chặt lấy bé, "Chị vẫn ở bên cạnh em, có được hay không?"
Nước mắt của bánh bao nhỏ trong nháy mắt ngừng lại, lộ ra nụ cười sáng lạn trên mặt.
Nhanh đến mức khiến người ta nghi ngờ bé chỉ giả vờ khóc mà thôi.
Bé vươn bàn tay bé nhỏ ra, duỗi ngón út.
"Vậy chúng ta ngoắc tay nào!"
"Được rồi, ngoắc tay nào."
Lạc Thần Hi cũng duỗi ngón út ra, móc vào với ngón tay út của bé.
"Ngoắc qua ngoắc lại, nếu như chị lừa người, thì là cún con." Bánh bao nhỏ nghiêm túc nói. "Được, ai lừa người thì là chó con!"
Lạc Thần Hi ôm chặt lấy cơ thể mềm mại, đột nhiên trong lòng cảm thấy rầu rĩ.
Giải phẫu của mẹ, đoán chừng sẽ được sắp xếp nhanh chóng.
Đến lúc đó, thì cô nhất định phải rời đi Mục gia.
Nhưng, cô thật sự không nỡ rời xa bánh bao nhỏ a! Cô nên làm cái gì bây giờ đây?
Hơn nữa...
Trong đầu của côbỗng nhiên hiện lên một khuôn mặt điển trai tuấn mỹ hoàn hảo của người kia.
Nghĩ đến việc không thể nhìn thấy sắc đẹp mị hoặc nhất thế gian này, thì tất nhiên cô cảm thấy đau lòng rồi.
Ôi cô đúng là đồ yêu sắc đẹp đến chết mà!
Ông xã quốc dân gì đó, thưởng thức một chút thì thôi đi, còn thật sự nghĩ trở thành ông xã của riêng mình hay sao.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Lạc Thần Hi thả bánh bao nhỏ xuống, xoay người đi ra mở cửa.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Mục Diệc Thần, bây giờ vẫn đang ở ngoài cửa.
Nghĩ đến cô vừa mới còn ở tưởng tượng đến người đàn ông này, thì mặt của Lạc Thần Hi có chút ửng hồng.
Mục Diệc Thần liếc nhìn cô, "Có thể ăn cơm tối rồi, mang Đường Đường đi xuống đi."
Lạc Thần Hi nghĩ đến Đàm Nguyệt Như, hơi nhướng mày.
Cô ngược lại không sợ Đàm Nguyệt Như nói cô cái gì cả, mà chỉ lo lắng hai người đó muốn cướp bánh bao nhỏ mà thôi, sẽ khiến bé khóc.
Mục Diệc Thần nhìn ra sự lo lắng ở trong lòng cô, giải thích: "Cha tôi về thành phố T để tham gia họp lớp, nên mẹ tôi mới về. Bà ấy không ở đây lâu đâu. Hơn nữa, tôi mới là ba ba của Đường Đường mà."
Ý hắn là, liên quan đến chuyện của bánh bao nhỏ, hắn rất chắc chắn.
Lạc Thần Hi an tâm mấy phần, "Vậy thì tốt, ừm, vừa nãy ở dưới lầu, cám ơn anh đã tin tôi nhé, còn giải vây giúp tôi."
Cô thành khẩn cám ơn anh.
Trong mắt của Mục Diệc Thần lóe lên vẻ khác lạ, cầm chắc lấy cổ tay của cô, quay người lại, kéo cô vào phía sau cửa.
"Tôi cũng không biết có nên tin cô hay không nữa…"
Bỗng nhiên bị đàn ông ôm vào trong lòng, Lạc Thần Hi kinh ngạc mở to mắt.
Mục Diệc Thần nhìn đôi mắt to tròn trong suốt vô tối của cô, thì mắt càng thêm tối đi, dường như muốn nhìn thấu lòng của cô.
"Bây giờ tôi tin tưởng, cô thực sự hối cải thành người mới, không giống như ba năm trước nữa. Nhưng, sự tin tưởng của tôi chỉ một lần mà thôi, nếu như cô gạt tôi thì..."
Đàn ông hạ giọng khi nói âm cuối, ý tứ sâu xa.
Lạc Thần Hi trong lòng run lên.
Cô thật sự có chuyện lừa gạt Mục đại thiếu, hơn nữa, còn không phải việc nhỏ đâu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]