Ngày đó rõ ràng đã chậm như vậy, lại còn bị người nhìn thấy nữa chứ!
Phương Tử Thiến giả ngu, "A? Có chuyện như vậy sao? Lần trước cháu xin nghỉ đông, có vài ngày không ở công ty, nên cũng không biết chuyện này. Lão gia à, là cháu không trông chừng thiếu gia rồi…"
Cô ấy hiện lên vẻ mặt hổ thẹn.
Bạch lão gia vẫy tay một cái, "Quên đi, thằng nhóc hỗn xược nhà ông không hiểu chuyện thôi, liên quan gì đến cháu chứ? Cháu đi đi, nhân tiện kêu Thế Huân đến đây giúp ông luôn."
Phương Tử Thiến thở phào nhẹ nhõm.
Thuận lợi tránh được một kiếp!
Nếu để cho Bạch lão gia biết, người phụ nữ bị Bạch Thế Huân vác về công ty là cô, thì không biết sẽ hiểu nhầm như thế nào nữa?
Mỗi ngày cô ấy đều bị Bạch Thế Huân chỉnh đến mức thảm hại như vậy, còn muốn chịu oan ức, vậy thì quá oan uổng luôn rồi đấy!
…
Phương Tử Thiến xoay người, đi tìm Bạch Thế Huân.
Không cần tốn sức, cũng có thể nhìn thấy một đám siêu mẫu cùng với nữ minh tinh vây quanh Bạch nhị thiếu.
Trong đó, nữ minh tinh ở gần người Bạch nhị thiếu người nhất, cô ấy vẫn rất quen thuộc..
Phương Tử Thiến nghĩ một hồi, mới nhớ đến cô ta gọi là Tiết Mộng Kỳ, là một nữ diễn viên số ba vừa hot nhờ bộ phim cung đấu.
"Bạch nhị thiếu, đã lâu lắm rồi anh không đến câu lạc bộ Secret đấy. Không phải là có chuyện làm ăn lớn gì sao?"
Tiết Mộng Kỳ vừa nói, vừa kiên trì hướng ngực của mình, áp đến gần Bạch Thế Huân. Hơn một tháng trước, cô ta quen biết được Bạch nhị thiếu ở câu lạc bộ Secret.
Cái loại công tử nhà giàu này, chỉ có thể gặp chứ không thể mong được, cô ta tự nhiên muốn nắm lấy cơ hội rồi.
Nhưng mà, sau đó Bạch Thế Huân biến mất, mỗi ngày cô ta đều chờ ở phía tầng dưới của quán bar, vậy mà không gặp được.
Bây giờ thật vất vả mới gặp được hắn, cô ta không hề do dự mà bước đến.
Bạch Thế Huân theo bản năng mà lùi về sau một bước, nhíu mày.
Không biết tại sao, trước đây hắn thích nhất là loại phụ nữ chủ động phóng khoáng này, mà bây giờ đột nhiên lại thấy rất phiền chán.
Lúc này, còn không bằng về công ty mà tăng ca… không đúng, là nhìn người ta tăng ca.
Hắn đang chuẩn bị đẩy người ra, thì một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Thư ký có vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng gàn bướng kia, trầm mặt, từ phái xa đi đến. "Bạch thiếu gia, ngay hôm nay là ngày mừng thọ của lão gia, làm sao anh có thể trong trường hợp thế này, mà ở đây hỗn loạn với mấy người phụ nữ này hả? Lão gia tìm anh hơn nửa ngày rồi, nhanh đi thôi."
Bạch Thế Huân nhìn thấy Phương Tử Thiến, thì cử động.
Sau đó, ôm lấy eo của Tiết Mộng Kỳ eo, kéo cô ta vào trong lòng.
"Phương thư ký, cô quản rộng quá rồi đấy? Ông chủ của cô là tôi, không phải ông tôi! Đừng dùng cái loại giọng nói người lớn, mà quản tôi này nọ nhé."
Tiết Mộng Kỳ được Bạch Thế Huân ôm, thì trở nên kích động.
Nhanh chóng áp sát vào, quay đầu, cười gằn đối với Phương Tử Thiến.
"Cô chính là thư ký sao, ngay cả cuộc sống riêng tư của ông chủ mà cũng muốn xen vào sao? Bạch nhị thiếu là người đàn ông phong lưu phóng khoáng như vậy, bên người có nhiều phụ nữ cũng là bình thường mà thôi không phải sao? Đừng vì bản thân mình là bà lão xử nữ không ai thèm lấy, mà đố kỵ người khác, làm hỏng chuyện của người ta chứ?"
Ánh mắt của Phương Tử Thiến dừng ở chỗ hai người áp sát vào nhau, sắc mặt của cô ấy lạnh đi vài phần.
"Không sai, tôi thực sự không nên can thiệp chuyện của Nhị thiếu gia là gì. Dù sao thì tôi cũng đã chuyển lời của lão gia rồi, anh có đi hay không thì tùy."
Nói xong, cô ấy xoay người rời đi.
Mắt nhìn người của Bạch Thế Huân càng ngày càng kém mà, ngay cả loại ngực lớn não phẳng này mà cũng ăn cho được!
Thực sự không nhìn nổi nữa!
Tiết Mộng Kỳ đuổi được Phương Tử Thiến đi, thì trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Chỉ chớp mắt, giọng nói của cô ta trở nên cực kỳ mềm mại, "Bạch nhị thiếu à, em đã đuổi bà thư ký chướng mắt kia cho anh rồi, anh muốn khen thưởng em như thế nào đây hả?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]