Cuối cùng cũng vì, bản lĩnh vũ đạo của Bạch Tâm Hinh thực sự vững chắc, lúc này mới phản ứng lại, mà một lần nữa đứng vững bước chân.
Chẳng qua, bởi vì sự bất ngờ như vậy, nên cô bị chậm nửa nhịp tiết tấu.
Hơn nữa, lúc múa, mất tập trung, nên sau đó đều múa sai.
Có nhiều khách mời hiểu chuyện, thì không nhịn được mà cau mày.
Không hiểu nổi tại sao Bạch Tâm Hinh vừa nãy chuyên nghiệp đến như vậy, mà trình độ đột nhiên giảm xuống nhanh chóng như thế.
Thật vất vả, âm nhạc hết.
Bạch Tâm Hinh miễn cưỡng hoàn thành biểu diễn, lùi qua một bên.
Trong phòng tiệc, tiếng vỗ tay sấm dậy.
Đàm Nguyệt Như trên mặt cũng lộ ra thưởng thức vẻ mặt, gật gù không dứt, "Bạch lão gia à, cháu gái của bác thật xuất sắc mà. Không chỉ hiếu thuận, mà hơn nữa múa rất đẹp, thực sự không hổ danh là con gái Bạch gia."
Bạch lão gia tử cười đến mức không khép mồm vào được, "Nguyệt Như à, cháu thực sự quá khen rồi, để cho Tâm Hinh nghe được, còn không phải hẩng mũi hay sao?"
Bạch Tâm Hinh cúi đầu hiện ra mặt thẹn thùng, "Dì Mục à, dì nói vậy, cháu xấu hổ quá."
"Sao mà xấu hổ chứ? Dì nói sự thật mà!"
Đàm Nguyệt Như nhìn Bạch Tâm Hinh, thở dài lắc đầu.
Đáng tiếc, cô gái tốt như vậy, mà không thể trở thành con dâu của bà!
Bạch Tâm Hinh trong lòng cực kỳ đắc ý.
Quả nhiên, nỗ lực ngày hôm nay của cô ta không hề uổng phí!
Lần này, Đàm Nguyệt Như nhất định càng thêm yêu thích cô ta.Rất nhiều thiếu gia nhà giàu bao quanh Bạch Tâm Hinh, liều mạng mà lấy lòng cô ta.
Những ánh mắt đố kỵ của các thiên kim tiểu thư càng ném về phía cô.
Bạch Tâm Hinh cười càng hả hê hơn.
Nhưng mà, khi cô ta quay đầu nhìn Mục Diệc Thần, thì sắc mặt lại cứng ngắc.
Mục đại thiếu ngay cả khóe mắt cũng không thèm bố thí cho cô ta.
Tất cả tâm tư của hắn, đều đặt trên cô gái bé nhỏ trong ngực của hắn.
Bởi vì không thích Lạc Thần Hi thân thiết với Hạ Cẩn Tư, nên hắn ôm lấy chiếc eo bé nhỏ của cô, đi về phía sân thượng.
"Mục Diệc Thần, chúng ta đi đâu vậy?" Lạc Thần Hi đầu óc mơ hồ, bị hắn dẫn đi.
Mục Diệc Thần quay đầu lại, ánh mắt khẽ đảo qua đôi môi đỏ ướt át kiều diễm, hầu kết trượt lên trượt xuống.
"Trễ lắm rồi, tôi uống nhiều nên đầu có chút choáng váng, đi theo tôi ra ngoài đi.""Được rồi."
Trong sân nhà Bạch gia có nhiều loại hoa hồng, Lạc Thần Hi đã sớm muốn nhìn.
Thế nên, chiều theo ý của Mục Diệc Thần cùng đi ra ngoài.
"Anh Mục, xin dừng bước!"
Âm thanh của Bạch Tâm Hinh, bỗng nhiên truyền đến từ sau lưng hai người.
Cô ta bước nhanh đến trước mặt hai người, mở miệng cười: "Anh Mục, nghe nói Lạc… khụ khụ nghe nói chị dâu cũng rất am hiểu nhảy múa, nên, em có yêu cầu quá đáng này, hi vọng chị ấy có thể đứng ra biểu diễn một chút, tăng thêm bầu không khí cho tiệc mừng thọ của ông nội."
Bạch Tâm Hinh suýt chút nữa bật thốt mấy chữ "ả đê tiện", lúc đổi giọng nói chị dâu, thì suýt chút nữa cắn nát cả hàm răng.
Nhưng nghĩ đến chuyện chờ cho Lạc Thần Hi bị mất mặt, thì cô ta nhịn xuống.
Bạch Tâm Hinh bây giờ là tiêu điểm của toàn bộ bữa tiệc này.
Vì thế, sau khi cô ta đến, thì cả, Lạc Thần Hi cũng trở thành đối tượng mọi người chú ý.
"Lạc Thần Tâm sao? Cô ta mà cũng am hiểu nhảy múa sao? Cái loại nhà nghèo như Lạc gia, thì sao có thể chú ý đến chuyện này cơ chứ?"
"Không biết, chưa từng nghe nói qua?"
"Ha, tôi có từng nghe nói qua!" Một vị thiếu gia nhà giàu kệch cỡm bỗng nhiên nở nụ cười, "Lạc Thần Tâm mà, trước đây rất nổi danh. Dung mạo xinh đẹp không nói, cô ta còn rất am hiểu nhảy múa, chỉ là.. múa cột mà thôi!"
"Cái gì chứ?"
Nghe xong lời này, không ít khách mời đều lộ ra vẻ mặt mờ ám.
Bạch Tâm Hinh hít vào một ngụm khí lạnh, che miệng lại, lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, "A? Là như vậy sao? Chị dâu, xin lỗi, em không biết..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]