Rốt cục cũng nhớ đến việc, cô có nói sau khi biểu diễn xong ở tiệc mừng thọ.
Nhưng, đó là cô cố ý nói để chọc giận Bạch Tâm Hinh thôi, cô tuyệt đối không hề có ý muốn học múa cột thật đâu!
Nhưng mà, xem sắc mặt của Mục Diệc Thần, cô không dám nói thật, nên chỉ thuận miệng mà đáp lại một cách qua loa đại khái.
"Chưa quên chưa quên, anh yên tâm đi! Tôi sẽ luyện cho giỏi mà!"
Mới là lạ!
Ngược lại để mấy ngày qua đi, thì người đàn ông này nhất định sẽ quên thôi.
…
Ngày thứ hai.
Lạc Thần Hi đưa bánh bao nhỏ cùng Bạc Thiếu Hiên đến nhà trẻ.
Sau đó đi bệnh viện thăm Lục Văn Quân.
Về đến nhà, thì đã là buổi chiều.
Vừa vào cửa, thì cô đã nhìn thấy một cái bóng người quen thuộc.
Bạch Tâm Hinh đang ngồi ở trên ghế salông trong phòng khách, trò chuyện rất vui vẻ với Đàm Nguyệt Như."Dì Mục à, mấy năm nay dì ra nước ngoài đi du lịch, cháu còn nghĩ không có cơ hội mà gặp dì nữa chứ. Lần này, cuối cùng cháu cũng có thể gặp được rồi! Lần trước dì nói mặt trời ở Địa Trung Hải lớn, khiến bị bỏng đến mức lột da, vậy kem chống nắng mà cháu đưa, có hiệu quả không ạ?"
"Hiệu quả lắm hiệu quả lắm, Tâm Hinh, vẫn là cháu có lòng! Vi Vi là con gái, mà cũng không tỉ mỉ bằng một nửa như cháu!"
Đàm Nguyệt Như cầm lấy tay của Bạch Tâm Hinh tay, càng nhìn càng thích.
Nghe được tiếng bước chân vào cửa của Lạc Thần Hi, thì hai người nhìn về phía cô.
Đàm Nguyệt Như nói: "Thần Tâm, con về rồi sao? Mau đến đây nào, ngày hôm nay Tâm Hinh cố ý đến nhà mình, tìm con đó."
Lạc Thần Hi trừng mắt nhìn, "Tìm con?"
Bạch Tâm Hinh đúng lúc đứng lên, giọng điệu dịu dàng, "Chị dâu, ngày hôm nay em đến, là muốn xin lỗi chị. Ngày hôm qua ở trong tiệc mừng thọ của ông nội, là do em không cân nhắc chu toàn, suýt chút nữa hại chị, suốt một buổi tối em nghĩ không ngon, lăn qua lộn lại đều suy nghĩ đến chuyện đó. Cho nên, cảm thấy vẫn nên nói xin lỗi trước mặt chị thêm một lần nữa."
Vẻ mặt của cô ta thành khẩn, so với ngày hôm qua, thực sự như hai người khác nhau hoàn toàn.
Đáy mắt của Lạc Thần Hi lộ ra chút nghiền ngẫm.
Một buổi tối ngủ không ngon sao? Vậy nhất định không phải vì hổ thẹn, mà bởi vì đố kị!
Bạch Tâm Hinh người này vô cùng sĩ diện, nhưng lại phải hạ mình mà xin lỗi cô.
Trong chuyện này... Rốt cuộc có âm mưu gì?
Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm Bạch Tâm Hinh nhìn một lúc, chậm rãi nói: "Bạch đại tiểu thư, em nói gì vậy chứ? Ngày hôm qua, chỉ là một chuyện hiểu nhầm mà thôi, qua rồi thì cho qua đi, nếu em cứ để trong lòng như vậy, thì chị mới là người phải băn khoăn đây."
Đàm Nguyệt Như vừa nghe, đã gật đầu nở nụ cười.
"Tâm Hinh à, lần này cháu đã yên tâm chứ? Hai nhà chúng ta quan hệ tốt như vậy, không thể vì một hiểu nhầm mà trở nên xa lạ được đâu."
Suy nghĩ cơ bản của cô con dâu này vẫn có, không hề không tha thứ.
Bạch Tâm Hinh sửng sốt một chút, không nghĩ đến chuyện Lạc Thần Hi hoàn toàn không có bị cô ta làm cho tức giận, mà thái độ còn tốt đẹp như vậy nữa.
Sau đó cô ta không có cách nào diễn tiếp được, chỉ có thể ngây người một chỗ.
Lạc Thần Hi mỉm cười, vẻ mặt vô tội.
Cho dù cô rất chán ghét Bạch Liên Hoa, nhưng, lúc cần diễn, thì cô cũng không ngại mà diễn đâu.
Lúc ăn cơm tối, Bạch Tâm Hinh vẫn chưa đi, bị Đàm Nguyệt Như bảo ở lại ăn cơm.
Ra dự liệu của Lạc Thần Hi, thì lần này, cô ta hoàn toàn bộ không quấy rầy Mục Diệc Thần và bánh bao nhỏ.
"Dì Mục à, cái nồi hầm này cháu còn nhớ, khi còn bé, mỗi cháu đến Mục gia chơi, thì dì đều chuẩn bị cho cháu! Không nghĩ đến, cháu bây giờ đã lớn như vậy, mà dì vẫn cho cháu ăn nồi hầm này."
"Dì Mục à, cháu nhớ dì thích ăn xuống thì uống một bát canh, để cháu múc cho dì một bát nhé."
Bạch Tâm Hinh cực kỳ ân cần, hạ bệ luôn cả Mục Vi Vi.
Ai không biết, còn tưởng cô ta mới là con gái ruột của Đàm Nguyệt Như.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]