Editor: Wave Literature
Buổi tối, Đàm Nguyệt Như tự mình xuống bếp, nấu cá sốt chua ngọt đủ hương vị, đưa đến trước mặt của bánh bao nhỏ.
"Đường Đường, bà hỏi Dì Trần, gần đây cháu thích ăn nhất cá sốt chua ngọt phải không? Bà cố ý làm cho cháu, cháu ăn thử đi?"
Bánh bao nhỏ nhìn thấy cá sốt chua ngọt, trong nháy mắt nghĩ đến chị, thì đau lòng hơn nữa.
"Oa... không ăn cá sốt chua ngọt, muốn chị cơ!"
Đàm Nguyệt Như quả thực không thể được tin vào tai của mình!
Bánh bao nhỏ nhà bọn họ là một người thích ăn hàng, hơn nữa cực kỳ dễ dỗ dành, mặc kệ có khóc lóc khó chịu như thế nào, thì chỉ cần dùng đồ ăn dỗ dành, sẽ nín khóc mỉm cười ngay lập tức.
Bây giờ thì, vì cái người phụ nữ kia, mà thậm chí ăn bé cũng không muốn sao?
"Đường Đường ngoan, chúng ta đi tìm chị. Nhưng mà cả ngày rồi cháu không ăn gì, ăn chút miếng cá đi có được không hả?"
Đàm Nguyệt Như gắp một miếng thịt ở bụng cát, gỡ xương cá, đưa đến bên miệng của bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ liều mạng lắc cái đầu nhỏ.
Bàn tay nhỏ đẩy một cái, "Không ăn, Đường Đường không ăn đâu!!"
Bàn tay nhỏ đẩy một cái, đúng lúc đẩy đến cái mâm mà Đàm Nguyệt Như đang cầm
Một tiếng "ầm" vang lên.
Mâm rơi xuống đất, vỡ tan.
Nghe được thanh âm này, bánh bao nhỏ rõ ràng bị doạ sợ, hai con mắt mở thật lớn.
Mặc dù bé được cưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-ket-hon-1-tang-1-giam-doc-xin-vui-long-ky-nhan/1991498/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.