Tôi cố gắng hết sức để chạy, đầu tôi không ngừng quay ngang quay dọc,dáo dác nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của Cung Trạch Minh. CungTrạch Minh, cậu ở đâu? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ vận động mạnhnhư vậy, bây giờ đôi chân yếu ớt của tôi không thể nâng đỡ nổi thân hình mập mạp của tôi nữa. Nhưng tôi không dám dừng lại, cảm giác sợ hãi bủavây ở trong lòng như một chiếc roi không ngừng thúc giục tôi, khiến tôitiếp tục tiến lên phía trước. Tôi sợ, sợ rằng Cung Trạch Minh sẽ tanchảy ở một nơi nào đó mà tôi không biết mất!
Ôi... Đồ ngốc! Đồngốc! Cái đồ đại ngốc này! Chạy đi đâu rồi không biết! Cái tên CungTrạch Minh này, rốt cuộc chạy đi đâu nhỉ? Nếu... nếu... nếu cậu ấy bịtan chảy ở một nơi nào đó, thì mình phải làm thế nào!
Tôi chạyđến con đường nhỏ ở trong trường, đây là nơi mà tôi đã gặp thần kẹo, đây cũng là lần đầu tiên được cảm nhận hơi ấm mà Cung Trạch Minh mang lạicho tôi.
Những hàng cây rậm rạp, ngăn đi ánh nắng như thiêu nhưđốt của mặt trời, đem lại cảm giác mát mẻ cho con đường nhỏ trải đầy đá. Còn có những cơn gió nhè nhẹ, len lỏi qua những tán lá, đem lại sự tươi mát của thiên nhiên. Nhưng trong không khí mát mẻ này, tôi lại khôngcảm nhận được hơi mát nào, từng hạt mồ hôi vã ra chảy ròng ròng xuốnghai bên má.
Cung Trạch Minh, rốt cuộc là cậu ta đi đâu nhỉ? Tôihoàn toàn không biết, chỉ biết dựa theo bản năng chạy đến tất cả nhữngnơi hiện lên trong đầu tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-keo-ngot/79075/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.