"Ừm, mẹ đi đi, mẹ yên tâm, Nhiên Nhiên rất ngoan, có chuyện con sẽ gọi chị y tá ngay" Tự Nhiên tỏ ra rất ngoan, bởi vì con bé biết trước giờ chiếc bông tai kia đối với mẹ cô bé rất quan trọng.
"Ngoan." Vy Lâm hôn lên trán Nhiên Nhiên một cái. "Xin lỗi con, mẹ nhất định sẽ nhanh chóng quay trở về
"Đi đi đi đi." Tiểu Tự Nhiên bị xấu hổ khi mẹ mình hôn môi.
Vy Lâm từ trong bệnh viện ra, liền đi thắng đến chỗ nhà hàng mà cô vừa ăn tối kia.
Cũng may lúc chạy tới nơi chỗ đó vẫn chưa đóng cửa.
"Xin hỏi anh có thấy một chiếc bông tai kim cương rơi ở trong phòng ăn hay không?" Vy Lâm đứng ở quầy lễ tân hỏi nhân viên phục
"Có phải một cái lớn bằng này hay không? Màu lam giống màu nước biển đúng không?" Nhân viên phục vụ mô tả cho Vy Lâm
"Vâng vâng vâng!" Vy Lâm mừng rỡ
"Chính là nó, chính là nó, có thể đem nó trả lạicho tôi được không? Nó rất quan trọng đối với
toi."
Nhưng mà..." Nhân viên phục vụ có chút khó xử "Tôi đã đem chiếc bông tai của cô giáo lại cho người buổi xế chiều hôm nay ăn cơm tối cùng với cô rồi, anh ấy không liên hệ cho cô sao?"
Vy Lâm sững sờ, vẻ mặt hơi khác thường: "Vậy à...
"Không không sao, cảm ơn anh."
Vy Lâm đi từ trong nhà hàng ra ý thức vẫn còn hơi hoảng hốt, do dự xem có nên gọi điện thoại cho Mộ Biệt Thanh hay không.
Sao hết lần này tới lần khác bông tai lại bị anh ta cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-hung-du/1177266/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.