Kiều Nghênh chuyên tâm làm việc, khăng khăng ở nhà thủ vững cương vị, ôm Đoàn Đoàn không buông tay, đứa nhỏ vui vẻ khoa tay múa chân, cười khanh khách không ngừng.
Hướng Vãn Hằng đành phải đi một mình, hắn không phải ông chủ lòng dạ hiểm độc, công ty vẫn luôn thực hiện chính sách 955, có những ngày nghỉ lớn cuối tuần, hắn là ông chủ cũng không ngoại lệ.
"Nếu mẹ tôi tới, cậu cứ đưa Đoàn Đoàn ra ngoài đi dạo, đừng quan tâm bà ấy." Trước khi Hướng Vãn Hằng rời nhà có dặn dò thật kỹ.
Tuy rằng trải qua hơn một tháng ở chung, hai người cũng đã hiểu nhau hơn, nhưng Hướng Vãn Hằng vẫn sợ mẹ mình làm sai gì đó.
Kiều Nghênh ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ bản thân tuyệt đối sẽ không nói hươu nói vượn.
Hướng Vãn Hằng chân vừa lái chiếc Ferrari đỏ ra khỏi gara, Kiều Nghênh lập tức xách theo balo bị hư khóa nối gót theo sau.
Em trai gần đây thường xuyên liên lạc với cậu, luôn nói bóng nói gió dò hỏi công việc hiện tại của cậu, vòng vo tỏ vẻ muốn đến phòng vẽ tranh thành phố lớn để đào tạo.
Người hướng đến chỗ cao, có chí vươn lên là chuyện tốt, huống hồ bây giờ cậu có thể gánh vác được học phí của em trai, vậy tại sao không để thiếu niên thử một lần mà không cần đắn đo gì.
Kiều Nghênh giao Đoàn Đoàn cho dì Lý, tự mình đi khảo sát những phòng tranh ở Văn Hải.
Kiều Nghênh lâu rồi không ra khỏi nhà, hiện tại cậu giống như mấy tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-hop-dong/3313207/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.