Chương trước
Chương sau
Luôn bị Vũ Viên làm cho bẽ mặt, nhưng ngược lại làm cho Cù Bộ Ung thích đến gần cô.
Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, đây là lần đầu tiên anh mở rèm cửa sổ, ánhmặt trời chiếu sáng cả phòng ngủ, làm cho cả căn phòng không còn thiếukhông khí nữa. Vũ Viên đến làm cho tòa nhà này có thêm sức sống.
“Cô ấy rất đặc biệt.” Úy Kính Thiên cười nói.
Đứng ở sau lưng Cù Bộ Ung, theo tầm mắt của Cù Bộ Ung nhìn về phía Vũ Viên đang tưới nước ở trong vườn hoa.
Bằng lương tâm mà nói, anh có ấn tượng không tốt đối với cô, bởi vì anh cócảm giác cô đến gần Cù Bộ ung là vì tiền tài, Cù Bộ Ung xảy ra trận tainạn xe cộ này, anh cho rằng cô ấy sẽ bỏ mặc Cù Bộ Ung, thậm chí còn đưara yêu cầu hủy bỏ hôn ước, nhưng……Cô ấy không có.
Cô còn chấpnhận gánh nặng là chăm sóc cho Cù Bộ Ung, để cho Bộ Ung đồng ý đi rangoài, chỉ là như vậy…….Anh cũng đã rất cảm tạ cô.
“Đúng vậy! Tớcòn đánh cược với cô ấy nữa.” Trên mặt Cù Bộ Ung mang theo nụ cười nói,“Đánh cược tớ có thể đứng lên lại hay không?”
Cũng bởi vì tiềnđánh cược đó, mỗi ngày anh đều chuyên cần ở lại làm vật lý trị liệu,thỉnh thoảng cũng để cho Vũ Viên đẩy anh đi ra ngoài dạo một chút, đểcho anh tắm ánh nắng mặt trời, để tâm của anh từ từ trở nên sáng sủa,không còn là màu xám nữa.
“Khi đó tớ còn sợ cậu nhìn lầm người rồi, cô ấy thật sự là một cô gái tốt.”
“Ừ……..” Cù Bộ Ung gật đầu. “Nếu như tớ có thể đứng lên một lần nữa, hơn phânnửa đều là công lao của cô ấy, luận công ban thưởng, phong quan thêmtước, cậu nói xem cô ấy sẽ thuộc loại nào đây?”
“Cái này còn phải hỏi cậu cho cô ấy thuộc loại nào chứ? Chỉ là, tớ nghĩ cậu muốn cô ấy phải gả cho cậu mới đúng.”
Đối với tính Cù Bộ Ung, anh còn không biết sao?
Cốc cốc cốc……Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Úy Kính Thiên vội nói.
“Lệnh tiểu thư đến.”
“Mời vào.”
Anh vừa mới thấy cô đang tưới hoa ở ngoài, còn cầm cây kéo ra ngoài hoaviên đem cây cối cắt sửa một lần, cũng trồng thêm rất nhiều bồn hoa nhỏ.
Anh nhớ trước kia lúc hẹn Vũ tiệp đi leo núi, luôn bị cô từ chối, cô nói cô ghét ánh mặt trời, ánh mặt trời làm cho da của cô rám đen, cô cũngkhông thể đi làm những việc kia, bây giờ cô lại làm nhiều việc trước đây chưa từng làm như vậy, làm cho anh cảm thấy rất ngạc nhiên.
“A, anh có bạn đến chơi à?” Mới vừa rồi cô ra vườn trồng cây, chắc bạn của anh đến lúc đó.
“Xin chào Lệnh tiểu thư, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.”
“À?” Vũ Viên ngẩn người, “Anh…….Xin chào, lần thứ hai gặp mặt.” Cô biết mình chưa gặp Úy Kính Thiên, nhưng mà vẫn cười nói qua.
“Cô ở nơi này đã quen chưa? Người này tính tình không được tốt cho lắm, hyvọng cô tha thứ cho cậu ấy nhiều một chút nhé.” Anh vỗ vỗ vai Cù Bộ Ung.
“Cũng may, không khó ở chung như trong tưởng tượng của tôi.” Cô khẽ cười,“Tiên sinh, anh có muốn ở lại ăn cơm hay không, tôi có nấu một chút thức ăn, cùng ăn nhé.”
“Được………” Úy Kính Thiên gật đầu, nhưng mới nói được một nửa liền bị Cù Bộ Ung cắt đứt.
“Cậu ta rất bận, trong công ty còn rất nhiều việc phải xử lý, cậu ấy tranh thủ tới đây thăm tôi thôi.”
Cù Bộ Ung biết mình rất không có phong độ, nhưng anh không hy vọng cô nóichuyện quá thân thiết với người đàn ông khác, nhất là Úy Kính Thiên côvừa mới quen biết.
“Không…….Bộ Ung, bây giờ tớ cũng chưa bận! Sau khi nhận được điện thoại của cậu, tớ đã nhờ thư ký xử lý giúp một sốviệc rồi, cho nên…….”
Rất lâu anh không gặp người bạn này rồi, từ lúc Bộ Ung xảy ra tai nạn xe cộ, anh muốn đến thăm đều bị Bộ Ung từ chối.
Vì vậy, ngày hôm nay nhận được điện thoại của Bộ Ung, anh liền giao mọiviệc cho Phó Bí thư xử lý, liền lập tức lái xe đến nhà Cù Bộ Ung.
“Cậu quên rồi hay sao? Cậu rất bận! Cậu nói phải giúp tớ nghiên cứu quyển sách này xem viết có được hay không?”
Anh di chuyển xe lăn đi đến trước bàn, tiện tay cầm lên quyển sách đặt ở trên bàn kín đáo đưa cho Úy Kính Thiên.
“Bây giờ cậu có thể trở về để nghiên cứu.”
“Cậu…….Thấy sắc quên bạn!”
Rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao Cù Bộ Ung phải đuổi anh đi, không nghĩ tớicậu ta là người hẹp hòi như vậy, thật xa xôi anh mới đến được đây, thậmchí một bữa cơm Cù Bộ Ung cũng không có mời anh.
“E hèm…….” Cù Bộ Ung chau chau mày, “Cửa ở nơi này, lái xe cẩn thận một chút.”
“Thì ra anh cầm quyển sách này đi, tôi còn không biết tôi để nó ở đâu mấtrồi mà tìm mãi không thấy.” Vũ Viên cười nói, “Tiên sinh! Anh thật sựkhông ở lại ăn cơm sao? Tôi nấu rất nhiều món ăn đó.”
“Có người đã hạ lệnh đuổi khách rồi.”
Kỳ quái! Cô quên anh rồi hay sao? Nếu không như thế nào cứ gọi anh một câu tiên sinh, hai câu tiên sinh, anh nhớ lần trước Bộ Ung đã giới thiệurồi, cô cũng gọi anh là Kính Thiên, không phải sao?
“Nếu không lại đây ăn một chút hoa quả đi, tôi có mua một ít lê, táo cùng một ít đào nữa………”
“Chị dâu, chị đừng hại tôi có được hay không? Tôi mà không đi, có thể sẽ bịngười đạp cho chết.” Anh cũng tự biết rõ, liền bước nhanh mà rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.